Cô làm nhân viên phục vụ lại không biết quy tắc, đổ hết rượu vang đỏ lên người tôi rồi, định xử lý thế nào đây?
Bây giờ boong tàu này, đám hầu gái các cô đến là để phục vụ nhóm âu phục phẳng phiu và lễ phục lộng lẫy, nhìn qua không phải ai nấy đều ăn mặc đẹp đẽ thể hiện sang trọng sao.
Chỗ này không phải đều là những cô cậu chủ ông bà chủ không chọc vào được sao? Từ đâu lại đến một cậu chủ nhỏ mà chỉ cần ân ái một đêm là có thể cá chép hóa rồng chứ?
Trong lòng Thư Khuynh Mặc còn đang che giấu chuyện lớn cũng không có tâm trạng đi câu rùa vàng gì hết, có điều ngại thân phận của nhân viên phục vụ cũng đành phải hợp tác, dáng vẻ rất hứng thú đến gần phụ họa trò chuyện giết thời gian: "Cậu chủ nhỏ sao? Là ai vậy? Nếu lợi hại đến thế sao không gọi là hoàng tử nhỏ đi?"
Nữ đồng nghiệp đam mê thêm mắm dặm muối thích nhất là phổ cập kiến thức cho đồ nhà quê chưa trải sự đời này, trong giọng nói tràn đầy vẻ ngạc nhiên: "Cậu chủ nhỏ nhà họ Hoa đó, cô không biết sao? Cái gì hoàng tử của những đất nước nhỏ tầm thường kia làm sao có thể so sánh được với người này? Cô như vậy thật là quê mùa nông cạn, cô cũng chưa từng nghe đến cụ Hoa đâu đúng không, vị này ở trong xã hội đen nhưng lại là nhân vật cấp bậc ông lớn một tay che trời oai phong một cõi, hơn sáu mươi tuổi mới có cậu chủ nhỏ này, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dai-tram-mong-luu-luyen/1706169/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.