Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193
Chương sau
Người đẹp như hoa như ngọc giãy giụa trong lòng hắn không ngừng xoay vặn, ngọc mềm hơi ấm như vậy lúc này cọ xát đến mức thân thể Hoa Tỷ Thần máu huyết dâng trào, lửa nóng bốc lên. "Bản vương đã không thích người cùng giới, thân thiết với đàn ông như vậy đương nhiên khó chịu rồi, có điều ở đây có hai người đàn ông sao? Dường như chỉ có một mình ta là đàn ông ở đây, Thư tiểu thư nói xem có phải không?" Hắn gằn từng tiếng nhẹ nhàng nói ra, chậm rãi nâng tay gạt gài tóc Tử Kim khảm ngọc đang buộc tóc trên đỉnh đầu Thư Khuynh Mặc xuống. Nhìn suối tóc xanh đến eo người đẹp nhẹ nhàng tỏa ra khắp nơi, từng sợi giống như tảo biển xanh thẫm trượt xuống bả vai, càng nổi bật gương mặt trái xoan chỉ to bằng bàn tay của Thư Khuynh Mặc, trong ánh mắt chuyển động nhìn xung quanh mơ hồ có tình ý hiện ra, Hoa Tỷ Thần nhìn thấy mà tim đập thình thịch... Hắn thuận tay đặt gài tóc sang bên cạnh, ngón tay dài nhẹ nhàng vén một lọn tóc đen rơi xuống gò má Thư Khuynh Mặc ra sau tai nàng. Cố tình đè thấp âm cuối mang theo chút tình dục khàn khàn: "Về phần thuốc chữa bỏng gì đó, tiểu thư cũng không cần đi lấy, bản thân nàng không phải là thuốc trị thương tốt nhất sao... Chỗ nửa thân dưới của bản vương quả thật nóng dữ dội sưng lên khó chịu, cần tiểu thư giúp bản vương chữa trị, chữa cẩn thận..." Hoa Tỷ Thần chậm rãi nói ra những lời xấu hổ ý tứ mơ hồ, eo hơi kích thích cố tình nâng cao chỗ sưng tấy khó nhịn dưới háng, cứng rắn cọ qua cọ lại chân tâm mềm mại đang kẹp chặt của cô gái. Nhiếp chính vương xưa nay thanh cao xa cách vẫn cảm thấy thái độ làm người của mình rộng rãi trong sáng rõ ràng, có lẽ hắn chưa từng nghĩ đến một ngày kia mình lại là đồ vô sỉ đi đùa cợt con gái như vậy, nói ra làm ra những lời nói hành động lưu manh đùa giỡn không biết xấu hổ như vừa nãy... Thư Khuynh Mặc cũng chưa từng nghĩ đến nhân vật lớn trước mặt này lại nhẹ nhàng đơn giản phát hiện ra thân phận con gái của nàng như vậy, nàng ra vào triều đình hơn mấy tháng đều không lộ ra chút nào, tại sao hôm nay lại dễ dàng bị nhận ra như vậy? Vừa nãy gài tóc của nàng bị gạt xuống, tóc dài xõa tung, trong nháy mắt Thư Khuynh Mặc đã sợ đến mức chân không đứng vững được, quả nhiên vừa nãy bị nhìn thấy ngực của con gái đã nói rõ thân phận của nàng bị phát hiện rồi! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Xong rồi xong rồi, thật sự xong rồi! Nhiếp chính vương và dì thái hậy từ trước đến nay vẫn không hòa thuận, nhất định sẽ vin vào đó bới móc hỏi tội thái hậu. Phe thái hệ mặc dù sẽ tổn hại nặng nề nhưng cũng không tổn thương đến địa vị tính mạng, nhưng mà thần tiên đánh nhau quỷ nhỏ gặp nạn. Mạng nhỏ của nàng khó giữ cũng thôi, nhưng mà, nhưng mà nếu nàng liên lụy đến cả nhà bị chém đầu, thật sự có chết muôn lần cũng khó hết tội... Nếu không phải giờ phút này vòng eo bị người ta siết chặt ôm vào lòng, sợ là Thư Khuynh Mặc sẽ lập tức bật dậy quỳ hai gối xuống nhận tội, bây giờ nàng chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn, lúc này nhiếp chính vương lại nói thuốc chữa bỏng có nghĩa là sao? Chẳng lẽ không phải hắn lập tức dẫn người đến hỏi tội nhốt nàng vào ngục sao? Nhưng tại sao bây giờ hắn vẫn đang ôm chặt nàng không buông tay như vậy? Thậm chí còn dùng thứ to lớn bị bỏng đến sưng phù trên thân thể này chọc qua chọc lại nàng? Còn có cái gì mà bản thân nầng là thuốc chữa thương tốt, nghĩa là sao? Chẳng lẽ định thả nàng sao? Thư Khuynh Mặc cảm thấy đầu óc tính toàn thông minh của mình đã hoàn toàn không nghĩ ra ý muốn của nhiếp chính vương là gì rồi, từ xưa đến nay nàng miệng mồm lanh lợi cũng trở nên lắp bắp: "Thần, không, là tiểu nữ, tiểu nữ ngu dốt? Không biết tiểu nữ phải, phải giúp nhiếp chính vương ngài chữa vết thương như thế nào?" Đột nhiên Thư Khuynh Mặc cũng thông minh ra, trong đầu lóe lên nhớ lại trước đó Hoa Tỷ Thần đã từng nói "Tiểu Khuynh Mặc nói muốn gả cho Thần ca ca làm nàng dâu của Thần ca ca, Thần ca ca đồng ý..." Câu này ngụ ý là, là hắn đồng ý cưới Tiểu Khuynh Mặc làm nàng dâu, cũng là thích thân phận con gái của nàng! Một khi đã như vậy, hắn chắn chắn không nỡ để nàng phải chết, càng sẽ không muốn cả nhà của nàng phải chôn cùng chứ? Nàng đánh bạo ngửa đầu bình tĩnh nhìn gương mặt tuấn tú của Hoa Tỷ Thần, đôi mắt hoa đào xinh đẹp vì sợ hãi kinh ngạc mà trợn tròn lên, lông mi dày dài nhỏ thấp thoáng dưới đôi mắt ướt sũng vừa ướt xong sương mù mơ hồ... Suy nghĩ, nàng nhỏ giọng ngập ngùng bàn bạc với nhiếp chính vương: "Nếu, nếu tiểu nữ giúp ngài chữa khỏi chỗ bỏng ở nơi quan trọng của ngài, vậy có phải ngài sẽ không trách tội ta đóng giả nam vào triều đình không? Nếu ngươi cứ khăng khăng đòi bắt ta vào tù, tội lớn dối vua này sẽ phải giết chín họ... Trước đó ngài đã nói đồng ý để cho Tiểu Khuynh Mặc gả cho Thần ca ca làm nàng dâu của Thần ca ca rồi, vậy Thần ca ca cũng ở trong chín tộc đó..." Hoa Tỷ Thần chưa từng nghĩ đến muốn hỏi tội Thư Khuynh Mặc, tội nữ đóng giả nam dối vua lừa gạt này đúng là tội lớn ngập trời không sai, nhưng mà lại có người đàn ông nào sẽ để cô gái mình thích bị chém đầu răn chúng được chứ? Vừa nãy vì là cô gái mình yêu thương, hắn chẳng qua chỉ trêu chọc châm lửa không đến mấy phần, mà đã giống như ranh con mới lớn nhiệt huyết dâng trào không kiềm chế được nổi lên lòng háo sắc, trong lúc ý loạn tình mê vạch trần thân phận thật của cô gái, nhất thời không hề nghĩ đến nguồn gốc sâu xa sau lưng tội danh nữ đóng giả nam của nàng... Nhưng mà cô gái nhỏ của hắn thật sự rất thông minh đáng yêu, vừa mới bị phát hiện đã nhận hắn đòi làm nàng dâu của Thần ca ca, quyết đoán nhanh nhẹn kéo hắn thành phu quân đứng chung doanh trại với chín tộc, thật sự khiến hắn không có cách nào ra tay hỏi tội được! Nhiếp chính vương nghĩ thông suốt không nhịn được hơi nhếch khóe miệng lên, hắn vốn chỉ là đùa giỡn thăm dò ngây thơ này mấy tiếng thôi, kết quả từng bước từng bước cuối cùng lại đùa quá thành thật, cho nên hắn tự dưng có được một người đẹp như hoa như ngọc làm vợ sao? "Ồ? Ta đồng ý Tiểu Khuynh Mặc làm nàng dâu của ta rồi, bản vương quả thật không phủ nhận được, chẳng qua..." Hoa Tỷ Thần được lợi còn khoe mẽ nhẹ nhàng nhướn mày ra hiệu cho người trong ngực mình tiếp tục nói. Thư Khuynh Mặc tinh mắt nhìn thấy khóe môi Hoa Tỷ Thần cười nhạt, trong lòng còn lo lắng, da mặt nàng hơi nóng lên, nhẹ nhàng nghiêng đầu, bàn tay nhỏ bé trắng nõn cũng chủ động vòng qua cổ Hoa Tỷ Thần. Nàng lập tức ngắt lời Hoa Tỷ Thần, mềm mại gọi Thần ca ca, ngọt ngào làm nũng: "Có gì mà chẳng qua chứ... Thần ca ca là quân tử nói một lời bốn ngựa khó đuổi kịp, nếu ngươi đã đồng ý để ta làm nàng dâu của ngươi, cho nên đương nhiên là cả đời này ta đều dựa vào Thần ca ca... Hơn nữa nam nữ thụ thụ bất thân, vừa nãy, Thần ca ca đã nhìn thấy ngực người ta rồi, nhưng mà không thể không cưới được, cái gọi là vợ chồng là một vui buồn có nhau..." Không hề lo lắng đến sau khi sống chết, giác quan thân thể Thư Khuynh Mặc đều đã quay lại hết rồi, nàng cảm thấy cây gậy lớn này chọc vào càng ngày càng trướng lên nóng rực đến mức chọc vào nàng rất khó chịu không thoải mái chút nào, nhất là cảm giác ướt sũng ở chân tâm lại càng không thể cứu vãn được nữa rồi. Nàng khó nhịn cắn chặt môi dưới đáng yêu đầy đặn, trong giọng nói không kiềm được lộ ra hơi thở hổn hển nũng nịu: "Thần ca ca, cây gậy lớn kia của ngươi vốn dĩ đã bị thương rồi, đã nóng đến mức sưng lên, vậy đừng chọc qua chọc lại người ta nữa, nó có đau không... Có điều Thần ca ca vừa mới nói cái gì trị thương, ta cũng không phải thái y, làm sao biết phải giúp Thần ca ca chữa trị như thế nào chứ?" Cô gái nhỏ xinh xắn đáng yêu, đôi mắt ngập nước ướt sũng nhìn Hoa Tỷ Thần, còn có rặng mây đỏ trên hai má nàng im lặng sáng rực đầy trời, giống như hoa đào dịu dàng mới nở ngày xuân chói lọi rực rỡ... Miệng nàng còn mở miệng mềm mại nũng nịu gọi Thần ca ca, Hoa Tỷ Thần nghe thấy, trong xương cốt cảm thấy tê dại ngứa ngáy: "Đau chứ, đương nhiên là đau, nếu không chữa trị, nghẹn sẽ đau, đau sợ là sẽ nổ tung đấy... Nếu nàng dâu của ta phạm vào tội lớn, ta làm phu quân cũng chỉ có thể bỏ qua thôi, có điều..." Hắn nhìn cô gái vẻ mặt vô cùng căng thẳng, đôi môi đang mím chặt không kiềm được hoàn toàn giãn ra: "Có điều nếu muốn ta không trị tội nàng, nàng phải chữa khỏi chỗ quan trọng đang bị bỏng kia! Nếu nàng không chữa khỏi được, vẫn sẽ trị tội... Chỗ này bị bỏng rất nặng, có lẽ còn lặp đi lặp lại sợ rằng sẽ phải chữa cả đời... Nàng quả thật là thứ thuốc tốt nhất thế gian, nàng không biết chữa không sao, ta dạy nàng chữa như thế nào là được..." Lời còn chưa dứt, Hoa Tỷ Thần thật sự đã nhẫn nhịn đến sắp nổ tung, không còn thỏa mãn với việc ma sát qua lại ở bên ngoài nữa, bàn tay to của hắn luồn vào trong áo choàng đã mở được một nửa, đi xuống tung lên, sau khi nhanh nhẹn cởi xong quần lót của cô gái, đẩy eo một cái đỡ thứ to lớn "bị bỏng" của mình đi tìm nơi có "thuốc trị thương" tốt nhất trên người cô gái kia...
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193
Chương sau