Thư Khuynh Mặc ngẩn người ra, cảm giác vui sướng không ngừng ập đến, khóe miệng nhếch lên một nụ cười vui vẻ, nàng mím môi lại, cố tỏ ra bình tĩnh: "Trái tim của huynh ở trong lồng ngực của huynh, làm sao ta có thể trộm mất. . .Nói linh tinh gì thế không biết nữa, nếu không có tim thì huynh đã chết từ lâu rồi. . ."
Nàng rất nhanh liền phát hiện ra có lỗ hổng trong lời nói, nàng cắn nhẹ môi dưới, khiến cho đôi môi anh đào trong càng kiều diễm và ướt át, tuy nhiên ánh mắt vẫn tràn đầy tức giận, nói: "Hừ, từ từ. . .Huynh biết có một nữ trộm đến khuê phòng tìm quyển sách kia. . .Nói cách khác, huynh đã sớm biết ta là nữ trộm kia. . .Huynh chính là không nói cho ta biết huynh đã biết rõ thân phận của ta, liên tiếp trêu đùa ta như một đứa trẻ. . ."
Hoa Tỷ Thần vội vàng xua tay phủ nhận, lúc này mà thừa nhận sự thật, khẳng định nàng sẽ nóng giận nổi trận lôi đình, nếu nàng biết chuyện hắn đã biết sự thật từ lâu, nhất định nàng sẽ gọi một đám hạ nhân đến đánh cho hắn nhừ tử. . .
Xem tình cảnh trước mắt, có lẽ chỉ có thể giấu diếm một phần, chờ sau khi thành thân rồi nhận tội cũng chưa muộn! Thật đáng thương, hắn luôn tự xưng bản thân là người được mọi người tôn kính, nhưng hiện tại vì để được kết hôn với nàng mà phải dùng không biết bao nhiêu thủ đoạn hãm hại cùng lừa gạt. . .
Hắn vốn chỉ muốn giải thích với Thư Khuynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dai-tram-mong-luu-luyen/1706109/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.