Hoa Tỷ Thần chỉ liếc mắt một cái trong lòng đã giật mình, nhưng cũng không dám nhìn kỹ hơn, tuy rằng sắc mặt không lộ ra chút nào, tai đột nhiên lại nóng lên, vành tai cũng không tự giác được đỏ lên. Tuy rằng sắc mặt không lộ ra chút nào, nhưng ánh mắt lại mơ hồ một chút, sức lực trên tay cũng mạnh hơn một chút.
"Này, huynh làm ta đau rồi... Nhẹ chút... Vậy ta không đi nữa, ta trả lại huynh là được rồi, chẳng qua cũng chỉ là một chiếc hộp gỗ cũ nát thôi, chẳng qua ta thấy nó điêu khắc tinh xảo đẹp đẽ, mới định thuận tay lấy đi, được rồi, trả lại huynh trả lại huynh, trước tiên huynh buông tay ra đã, ta trả cho huynh là được..." Thư Khuynh Mặc không nhận ra ánh mắt Hoa Tỷ Thần mất tập trung, trên mặt nàng giả vờ dáng vẻ như bị đau nhíu mày lại.
Có điều trong lòng tràn đầy suy xét âm mưu lòng dạ gian xảo, trong đôi mắt lại nhẹ nhàng dâng lên hơi nước mờ mịt đáng thương, khi nói chuyện giả vờ đáng thương cũng đang suy nghĩ đến âm mưu tiếp theo.
Hoa Tỷ Thần nhìn cô gái mình luôn mong nhớ hơi nhíu đôi mi thanh tú gương mặt tràn đầy sương mù, trong lòng lập tức mềm nhũn, lúc này tay không tự chủ được buông lỏng, đã thấy trên cổ tay trắng nõn như sương tuyết của nàng thật sự đã đỏ bừng, còn có phần đau lòng, hận không thể cầm bàn tay nhỏ bé của nàng lên giúp nàng thổi vết đỏ kia ngay lập tức... Thư Khuynh Mặc làm ra vẻ đành chịu rút tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dai-tram-mong-luu-luyen/1706095/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.