"Em... Em..." Hoa Tỷ Thần nhìn Thư Khuynh Mặc với vẻ mặt kinh ngạc, bàn tay nhỏ trắng như tuyết của cô đang che miệng, cũng che kín luôn một nửa gương mặt xinh đẹp đang đỏ ửng, anh không dám tin tưởng lỗ tai mình, hỏi ngượi lại một câu, "Em vừa mới nói..."
Chịu trách nhiệm? Chịu trách nhiệm với Thư Khuynh Mặc? Hình như anh không hề thấy phản cảm với việc này thì phải?
Anh nhìn Thư Khuynh Mặc, ngay sau đó đã bị cánh tay mảnh mai trắng nõn nà của cô hấp dẫn, đó là một cánh tay thu hút ánh nhìn từ người khác.
Trên bàn tay nhỏ bé trắng nõn mảnh khảnh này, đây là một đôi tay đẹp đẽ rất bắt mắt.
Không giống những cô gái khác, giữ móng tay dài nhọn, tô đủ loại sơn móng tay rực rỡ, khắc các mảnh đá vụn nhiều màu, vô cùng kệch cỡm. Móng tay màu trắng nhạt mượt mà như cọng hành xanh của cô, ngắn ngủi, cắt gọt vô cùng sạch sẽ nhẹ nhàng thoải mái...
Thích sao?
Đúng vậy, hình như là thích! Dường như lần đầu tiên gặp mặt đã có cảm giác gọi là động lòng rồi!
Từ vừa gặp đã yêu hời hợt, từ từ mọc rễ tận đáy lòng, nảy mầm.
Trong nhát mắt khi động lòng, bị lý trí xông lên chiếm ưu thế áp đảo trong nháy mắt, cô chỉ là cô bé mười bảy mười tám tuổi mới học cấp ba, cô còn chưa hiểu gì hết, không biết cái gì gọi là chịu trách nhiệm...
Thư Khuynh Mặc nhìn Hoa Tỷ Thần như đang suy nghĩ gì đó, cô đoán anh đang suy nghĩ xem nên từ chối cô như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dai-tram-mong-luu-luyen/1706080/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.