"À... Thầy Hoa, em... em cảm... cảm thấy thành tích môn toán của mình quá tệ..." Thư Khuynh Mặc lặng lẽ đi theo sau Hoa Tỷ Thần vào trong văn phòng, đứng ở bên cạnh bàn làm việc của anh.
Cô ấp a ấp úng nói ra suy nghĩ của mình, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên. Hiện giờ cô không đeo kính áp tròng, làm lộ ra đôi mắt phượng ướt sũng nước, trên hàng mi dài cong còn dính vài giọt nước mắt bé xinh, giống như là cô vừa mới khóc vậy. Khi hai mắt ngấn lệ, mờ mờ thì cô càng thêm phần quyến rũ, "Em biết hôm nay mình làm đề thi rất tệ, em chưa từng... thi... tệ hại như vậy... cho nên mới muốn tới đây tìm..."
Hoa Tỷ Thần thấy mắt cô đỏ bừng, thấy cô bé lạnh lùng, xa cách trước đây đột nhiên tỏ dáng vẻ yếu ớt đáng thương như vậy thì khiến anh cảm thấy thương tiếc hơn gấp nhiều lần. Trái tim Hoa Tỷ Thần mềm nhũn, anh kéo một chiếc ghế ra, bảo Thư Khuynh Mặc ngồi xuống, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn, "Để tôi tìm bài thi của em, xem em làm sai những chỗ nào, chỉ là cho dù thành tích thi thử lần này có tệ hại đi chăng nữa thì cũng không có vấn đề gì cả..."
"Vâng... Chỉ là em cảm thấy sai hơi nhiều... Khi lên lớp em cảm thấy có nhiều kiến thức mình không hiểu rõ, ưm... vậy nên bài thi cũng làm lung tung luôn..." Thấy Hoa Tỷ Thần dịu dàng khích lệ, Thư Khuynh Mặc lớn giọng hơn vài phần. Cô giả vờ như mình đang đau khổ, nghẹn ngào, cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dai-tram-mong-luu-luyen/1706075/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.