Hoa Tỷ Thần thành thục thay xiêm y, chỉ còn tiết khố mặc trên người. Hắn nghe thấy tiếng vải cọ vào nhau, không kiềm chế được định mở tấm mành lên, miệng liên tục thúc giục: "Nương tử nhanh lên một chút đi, thời gian nàng thay cũng đủ để ta thay ba bộ xiêm y rồi, liệu có phải nàng không mặc? Nếu không mặc thì để vi phu giúp nàng mặc quần áo nhé?" "A. . .Đừng, ta lập tức bước ra ngay. . ." Thư Khuynh Mặc vội vàng ngăn lại, nàng do dự một chút rồi vén chiếc mành ra, thấy quần áo trên người Hoa Tỷ Thần thì không ngừng đỏ mặt. Hoa Tỷ Thần nhìn bộ xiêm y hở hang mà rối rắm, cảm thấy vô cùng phiền muộn, thứ ánh sáng màu hồng của nến tỏa ra khiến cho làn da của hắn trở thành màu bánh mật, trông rất khí chất, rõ ràng cách ăn mặc đó rất giống với người nam nhân trong sách, nhưng mà người nam nhân kia nhìn thô tục hết sức còn Hoa Tỷ Thần lại mang theo dáng vẻ tiểu soái khiến người nhìn không chịu được mà muốn làm chuyện dâm đãng. Ánh mắt Thư Khuynh Mặc dừng trên người hắn, dưới hạ thân chỉ có một cái khố, tuy nhiên khi nàng vừa đưa ánh mắt duy chuyển đến nơi đó, liền cảm thấy đồ vật dưới khố dường như đang ngày càng phình lớn, nhìn nó phòng lên thành một khối lớn. . . Hai tai Thư Khuynh Mặc đỏ hồng lên, nàng cụp mi xuống, hai tay che chắn trước ngực, giọng nói oán trách: "Chiếc váy dài này trong suốt, phía trên còn có yếm che, còn lại gần như cảm thấy rỗng, giống như nhìn một cái có thể thấy rõ. . .Còn nữ, cái yếm màu đỏ tươi. . .Cũng hơi nhỏ, căn bản. . .Căn bản không che được hết ngực ta!" Hoa Tỷ Thần nhìn người nữ tử đứng trước mặt, ánh mắt không thể không nhìn thẳng. Chiếc áo khoác bên ngoài được dệt bằng lụa, dài mà trong suốt, mặc lên người bỗng chốc biến thành một cô nương xinh đẹp khiến nam nhân không ngừng ham muốn, thân áo lả lướt quấn quanh thân thể khiến cho dáng người nàng càng mê hoặc, chiếc váy dài không che hết được đôi chân dài, nửa ẩn nửa hiện nhìn vô cùng quyến rũ, quả thật khiến người ta phát hỏa. . . Lớp áo mỏng mặc trước ngực của Thư Khuynh Mặc không che hết bộ ngực căng tròn, nó giống như đám mây lộ ra sau lớ yếm đỏ, còn có. . .sự cao ngất của bộ ngực, nhìn hình dáng mềm mại cùng đầy đặn. Cặp vú trắng mê người cũng hai đầu nhũ hoa hồng ẩn hiện sau chiếm yếm mỏng manh thật mê người! Cho dù Thư Khuynh Mặc có dùng tay che chắn thế nào cũng không thể ngăn cản bộ ngực trắng như tuyết như muốn đâm thủng cái yếm mà hiện ra trước mắt, theo hô hấp hỗn loạn của nàng mà phập phồng lên xuống, đôi uyên ương ở trước ngực người nữ nhân cũng như đang chuyển động, nhìn vô cùng sống động!
"Nương tử không phải thẹn thùng, dù gì ta cũng đã nhìn thấy hết, so với nàng thì vi phu còn mặc ít hơn, nàng nhìn xem, không phải ngực của ta đều lộ hết ra sao? Ta cảm thấy không chỉ dáng vẻ nam nhân của ta tuấn tú, mà cơ thể cũng vô cùng cường tráng, càng không phải nói đến đồ vật kia!" Hoa Tỷ thần nhìn người nữ nhân đang thẹn thùng, không nhịn được mà nuốt nước miếng. Anh ta bước nhanh đến hung hăng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, sau đó kéo nàng bước ra khỏi phòng: "Nương tử, đêm xuân không thể trì hoãn, chúng ta mau ra ngoài chơi trò chơi đó đi, ta cảm thấy cách ăn mặc này của nương tử rất đẹp, đúng như lúc trước ta từng nói, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nhìn bộ ngực to tròn cùng chiếc mông cong vểnh lên kia đi, nhìn còn đẹp hơn cả nữ nhân trong sách kia rất nhiều!" Hoa Tỷ Thần dựa vào lợi thế chiều cao mà nhìn được cảnh xuân trước ngực nàng, nhìn bộ ngực trắng như tuyết cùng nhũ hoa hồng rực quyến rũ, mở miệng nói: "Cái yếm này quả thật có hơi nhỏ một chút, xem ra hai năm nay, ngực của nàng cũng to ra không ít, cảm giác cái yếm như sắp bị bầu vú của nàng xé toạc ra vậy! Tướng công là ta đây hiểu được vì sao nàng lại phải che ngực lại, nàng nhìn lại đi, hai bầu vú lắc lên lắc xuống thế kia giống như hai quả cầu tuyết, cái yếm quả nhỏ không thể đỡ nổi chúng! Theo ta thấy quả cầu tuyết như đang muốn được phóng thích ra bên ngoài. . .Nhìn thấy quả cầu tuyết lớn mà mềm mại như cậy, cây gậy thịt ở phía dưới của ta cũng không chịu được mà ngóc đầu dậy, cũng muốn đâm thủng tiết khố, cảm giác như chiếc khố sắp bị chọc thủng!" Thư Khuynh Mặc đi bên cạnh hận không thể chặn những lời nói phát ra từ miệng Hoa Tỷ Thần, cả người không ngừng xấu hổ, bên ngoài có rất nhiều phòng, nàng sợ nếu lớn tiếng sẽ gây sự chú ý cho hạ nhân, nhìn quanh bốn phía rồi nhỏ giọng than thở: "Câm miệng, chàng nhỏ giọng một chút, đừng nói nữa!" Hoa Tỷ Thần không giống với nàng, không hề sợ hãi mà giống như không nghe thấy những gì nàng nói, hắn vẫn nói ra những lời thô tục. Hắn tiếp tục nói: "Đặc biệt núm vú nhỏ nhỏ màu hồng phấn kia, nhìn hai bọn chúng rất giống với hoa anh đào đang ra sức run rẩy bên trong lớp yếm mỏng manh kia, vi phu thật sự muốn nếm thử hương vị của nó! Nàng nhìn xem, bầu ngực bên trái nhìn có vẻ nghịch ngợm hơn, dường như muốn nhảy ra khỏi chiếc yếm, con bầu ngực bên phải lại ngoan ngoãn hơn chút, chỉ nhếch lên bên trên một chút, nếu không phải mắt của vi phu tinh tường thì sẽ không thể nhận ra sự khác biệt này! Như thế thật không cân xứng, để ta đứa một bên nghịch ngợm trở về đúng vị trí!" Nói xong hắn thật sự cầm lấy bầu ngực mà nhét nó vào trong yếm, còn thuận tay mà bóp bầu vú cùng trêu đùa nhũ tiêm, Thư Khuynh Mặc sợ tới mức suýt chút nữa thét chói tai, nàng không khỏi phiền muộn mà nói: "Chàng còn động chạm vào ta,chẳng lẽ đi đường cũng không được yên ổn, nếu còn như thế hiện tại ta liền trở về phòng, không bao giờ. . .Cùng chàng chơi trò này nữa!" "Được, là ta nóng nảy, nương tử không nên nóng giận, tướng công ngoan ngoãn là được!" Hoa Tỷ Thần vội vàng nhận lỗi, không dám động vào người nàng nữa, miếng thịt dâng tới tận miệng không thể để mất được: "Nương tử ngồi trên ghế đóng vai một nữ nhân xinh đẹp, còn ta sẽ hóa thân thành một bá vương ngang ngược nhất thượng cung!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]