Màn đêm sâu thẳm, trăng sáng treo trên trời cao. Vầng trăng khuyết treo ở chân trời xa xa tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, chiếu rọi xuống vùng sông núi kia lộ ra vẻ tĩnh mịch lại rất nên thơ hữu tình. Dòng nước trong veo thấy đáy kia như ngọc như bích. Thác nước chảy trực tiếp từ đỉnh núi xuống, tuy thế nước cuồn cuộn, sóng lớn nhưng lúc rơi xuống hố nước này lại buộc phải chảy thành những dòng nước nhỏ không giống như trong đá lớn, điều này là nhờ những rào cản tự nhiên kỳ diệu đã khéo léo ngăn chặn dòng nước chảy rối ở trung tâm, hình thành hồ Thương Nguyệt nước biếc trong vắt, khói nước cuồn cuộn. Đã là đầu hè nên tắm trong hồ nước mát mẻ này là sự lựa chọn tốt nhất của không ít học sinh trong thư viện trên núi Thương Nguyệt. Nhưng phần lớn học sinh đều lựa chọn lúc chạng vạng mà tắm. Lúc màn đêm sắp làm đuổi kịp cái dư âm của nắng chiều thì những tốp nhỏ cùng nhau nhảy vọt vào trong hồ Thương Nguyệt, sau đó trở về phòng mình một là ngủ hay là học bài. Mà cho dù có một số thư sinh tính cách cao ngạo không muốn tắm chung với người khác thì sẽ chọn tắm ở trong thùng nước trong phòng. Lúc này đến nửa đêm giờ Tý, trong ánh trăng sáng ngời chiếu rọi xuống những đóa hoa sen nổi trên mặt hồ óng ánh đẹp như đám mây ngữ sắc, chói lọi như tuyết. Mấy đóa hoa nằm ở giữa tảng đá, có nụ hoa đang đợi nở cũng có cái đã nở rộ ra đang đung đưa theo sóng biếc cùng với làn gió đêm hơi lạnh, lá sen nằm dưới những đóa hoa màu trắng kia như những chén ngọc đựng mỡ dê, xanh tươi ướt át, xinh đẹp tao nhã. Mà so với sự xinh đẹp dạt dào của những đóa hoa đang đong đưa theo làn sóng xanh biếc là nữ tử đang tắm bên cạnh, trong hình bóng xinh đẹp chiếu dập dềnh trên hồ nước, người nọ vậy mà lại giống như hoa, yểu điệu, xinh đẹp động lòng người một cách lạ lùng. Làn nước xanh biếc khẽ khàng trượt qua bả vai của nữ tử, mái tóc mang theo hơi nước mênh mông đổ xuống sông như một tấm lụa, uốn lượn trên mặt nước, làn tóc đen ươn ướt như mực tàu kia mềm mại lướt nhẹ như bèo che đi cảnh xuân tuyệt đẹp dưới nước. Làm một cô nương gia giả nam trang tới cầu học, Thư Khuynh Mặc chỉ có thể chịu khó nhân lúc đêm khuya vắng người mới có cơ hội tắm một phen, nhưng nghĩ đến hàng ngày mình có thể tới thư viện Phụng Thiên danh tiếng lẫy lừng học tập thì tất cả tủi nhục và khó khăn này cũng không đáng là gì. Thư viện Phụng Thiên là học phủ nổi tiếng hiếm có ở thời đại này, thanh danh hiển hách. Học sinh tinh anh trong thiên hạ đều biết tên ngưỡng mộ, rối rít tới đây đi học, hy vọng lấy được sự dạy bảo của danh nho đại tôn, để cho mười năm khổ sở học tập mai kia được danh sư chỉ dạy, từ đó đề tên bảng vàng. Chẳng qua là như vậy nên học sinh ngưỡng mộ danh tiếng tới đây nhiều không kể xiết, cho dù số người thông qua khảo thí nhập học không nhiều nhưng phòng ngủ ở thư viện không đủ một người một phòng, nên phòng của học sinh đều là hai người một phòng. Nghĩ đến đây, Thư Khuynh Mặc không khỏi cau cau mày, nàng là một cô nương gia, cùng đại nam nhân ở chung một phòng dù sao cũng không tốt. Nhưng bây giờ học sinh ở chung với nàng này tên là Hoa Tỳ Thần, nghe nói là xuất thân Tướng môn thế gia, nhưng con người trông anh tuấn thanh liêm, nói năng thận trọng, không giống mãng phu múa đao cầm kiếm mà lại giống một công tử của gia đình thư hương, hai người nhập học sống chung hơn nửa tháng, hai bên cũng coi như quân tử với nhau, nhìn hắn làm việc thỏa đáng, làm người đứng đắn chính trực không giống như là lưu manh thích dòm ngó riêng tư của người khác nên cũng khiến nàng yên tâm không ít. Hơn nữa may mắn phòng của học sinh trừ một gian thư phòng dùng chung ra thì trong phòng ngủ còn có một tấm bình phong chia hai cái giường ra, mặc dù đều là học sinh nam nhưng cũng không tiện cởi trần ngủ cùng nhau được. Như vậy cũng thuận lợi để cho Thư Khuynh Mặc nhân lúc đêm khuya vắng người len lén thả lỏng bộ ngực cao vút bị buộc chặt vào ban ngày của mình, mà quan trọng nhất là ban đêm có thể lén lút dùng vải ướt lau chùi người cho sạch sẽ.
Sau khi biết có một hồ Thương Nguyệt có thể tắm, nàng còn lặng lẽ quan sát mấy ngày, chắc chắn rằng các học sinh khác đều là chạng vạng tối mới đến tắm, đêm khuya không có người tới đây mới quyết định không kìm nén ở trong phòng lau người nữa. Vì để yên tâm hơn, nàng còn cố ý nhân lúc ánh nến của Hoa Tỳ Thần ở sau tấm bình phong bên kia tắt rồi, một hồi lâu sau nàng mới dá rón rén ra ngoài tắm. Nghĩ tới Hoa Tỳ Thần, cánh tay như ngó sen của Thư Khuynh Mặc duỗi một cái, ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng đùa bỡn nụ hoa sen trắng nõn bên cạnh, trong đầu nghĩ tới Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài trong tiểu thuyết, nàng nữ giả nam trang như là Chúc Anh Đài, vậy Lương Sơn Bá thì sao? Có phải là Hoa Tỳ Thần ở chung với nàng hay không? Mới không phải chứ, mặc dù vẻ ngoài của hắn tuấn tú nhưng tính tình hơi lạnh lùng, nàng thích người hay cười hơn... Ý thức được mình suy nghĩ bậy bạ, tiểu cô nương hoài xuân mắc cở đỏ mặt, đầu ngón tay bóp chặt một cánh hoa trắng như tuyết, chớp chớp đôi mi dài, nhỏ giọng thầm thì, "May nơi này có mấy đóa hoa xinh đẹp lơ lửng ở trên mặt nước, các sư huynh sư đệ cũng chê hoa đóa quá nữ tính không muốn tới chỗ này tắm..." Nếu không cho dù là nước chảy không tù đọng nhưng Thư Khuynh Mặc cũng không muốn tắm ở những trong dòng nước mà những nam nhân kia đã tắm rồi, nàng hơi hí mắt, thích ý hưởng thụ gợn nước chảy qua da thịt, yên lặng ngửi hương sen gió đêm đưa tới. Tận hưởng cảm giác cả người sạch sẽ, tay nàng còn vốc một bụm nước tát lên cổ, gần như là cùng lúc cảm nhận được sự chuyển động của dòng nước dưới người, đồng thời trong mũi ngửi được hơi thở của nam tử, thậm chí còn kèm theo một cơn gió ập thẳng vào mặt. Còn chưa đợi nàng mở hai mắt ra, thân thể đã có phản ứng theo bản năng. Hai tay tung nắm đấm về phía đó nhưng không nghĩ rằng đối phương lại nhanh hơn, ngay khi nàng ra tay, cánh tay mạnh mẽ hữu lực của đối phương đã nhanh như chớp tóm lấy nàng đè lên một tảng đá lớn trong hồ. Một bàn tay dày rộng lại có vết chai rõ ràng thuộc về nam nhân vững vàng rơi trên vai nàng, toàn bộ thân thể mềm mại cũng hoàn toàn bị giam cầm ở trong lồng ngực cứng rắn trần trụi của nam nhân, mà bàn tay nhỏ bé cũng bị người nọ dùng một tay trói ở sau lưng, cả người hoàn toàn không thể động đậy... Hốt hoảng mở mắt hạnh ra thì thấy một đôi mày kiếm rậm rạp tà mị đang nhếch lên đầy ngạo nghễ, đôi mắt thâm thúy trầm tĩnh và nhạy bén, con ngươi đen như bóng đêm sâu thẳm, sắc bén như một bảo đao dài rút ra khỏi vỏ và sẵn sàng lao đi như một thanh kiếm dài dính máu. Ngũ quan cương nghị, đường nét khuôn mặt rõ ràng nam tính và quyến rũ như một tác phẩm điêu khắc tinh xảo, là... là hắn, Hoa Tỷ Thần! Giống như bình thường, nhưng lại không giống! Trên người nam nhân Hoa Tỷ Thần này mang theo mùi sát khí nồng nặc, hoàn toàn khác Hoa Tỷ Thần - người bạn cùng lớp có tích cách khiêm tốn của nàng! Mặc dù không nhìn thấy một chút gợn sóng cảm xúc nào trên khuôn mặt của hắn, nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được sự ngạo mạn có tính đè ép, có thể thấy được sự uy nghiêm của một vị tướng quân ẩn dưới vẻ ngoài nhã nhặn. Thư Khuynh Mặc chưa bao giờ thấy một Hoa Tỷ Thần như vậy, nên cô không tránh khỏi choáng váng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]