Chương trước
Chương sau
Sau một nụ hôn dài, Hoa Tỉ Thần lấy một tay chạm vào phần đầy đặn trước ngực cô, xoa nắn nơi mềm mại nặng trĩu, tay còn lại trượt dọc theo lưng, xuống eo, rồi đến hông sau đó bóp mấy cái, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ. Anh kéo gấu váy rộng của cô lên, bàn tay to lớn lần mò vào nơi đang kẹp chặt giữa hai chân.
"Ừm...Đừng... Đừng chạm vào, không được, vẫn còn đau..." Thư Khuynh Mặc vẫn đang đắm chìm trong tư vị mất hồn sau nụ hôn kiểu Pháp, nửa tỉnh nửa mê kêu lên, trước đó hoa huyệt nhỏ đã bị dày vò vô cùng đáng thương, vừa sưng vừa đỏ gần như muốn rách ra, dù cách một tầng vải vóc cũng có chút sưng chướng, đau đớn!
Trước tiên, bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón tay hư hỏng đang mò vào giữa hai chân cô, sau đó kéo váy xuống, rồi lại bắt lấy bàn tay đang lưu luyến đặt trên ngực cô, ý định tìm đường luồn vào quần áo cô. Thư Khuynh Mặc hồi thần, giọng tràn đầy bất mãn: “Đáng ghét, không được chạm vào, sao em giống tên biến thái quá vậy, suốt ngày sờ soạng lung lung…”
Thiếu niên nhìn người con gái mình yêu bị mình hôn đến nỗi ánh mắt quyến rũ mê ly, hai gò má hồng hồng, dáng vẻ đáng yêu lúc chu cái miệng nhỏ nhắn lên oán trách mình, anh lập tức biện minh: “Em cũng không biết tại sao tay mình cứ chạm vào đó, lần đầu tiên có người nói em là tên biến thái, chị có đau không? Cho em xem một chút, có cần em đi mua thuốc cho không?”
Vừa nói xong anh liền muốn ngồi xổm xuống, vén váy lên xem tình trạng của cô.
Sao Thư Khuynh Mắc có thể cho anh nhìn được, vội vàng che váy lại không cho anh vén lên, đỏ mặt nhẹ giọng nói: "Không được, không được, không cho phép nhìn! Không cần mua thuốc! Mấy ngày nữa là ổn! Người ta nói chỗ ấy đau ý là không muốn cho em chạm vào. Em mà sờ nữa kiểu gì cũng thành đùa giỡn lưu manh!"
"Đùa giỡn lưu manh? Người xưa có câu ‘Lấy gậy ông đập lưng ông’. Em mới sờ có chút xíu liền bị coi là đùa giỡn lưu manh. Vậy chị cũng đùa giỡn lại em đi! Em bị đau chỗ này này! Chỉ cần chị xoa xoa sờ sờ là sẽ không đau nữa, chị sờ đi được không…” Hoa Tỉ Thần cũng không ép buộc, ngược lại hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Thư Khuynh Mặc, muốn kéo tay cô đặt lên chỗ lều trại dựng thẳng ở bụng dưới, tủi thân nói: "Bị ngộp thật sự rất đau, nó muốn ra ngoài hóng gió!”
"Đáng ghét, sao chỗ đó của em lại… Lại… Ra ngoài rồi, đồ xấu xa, lại trêu chọc chị, tránh ra chỗ khác!” Thư Khuynh Mặc giống như bị điện giật, vội vàng rụt bàn tay nhỏ bé lại, sau đó mở cửa ra đẩy thiếu niên lúc nào ở đâu đều có thể động dục được: “Em mau đi đi, nếu không lát nữa mẹ chị lên lầu đó, đi nhanh đi, có chuyện gì thì mai nói! Mà em rốt cuộc bỏ quên cái gì! Chị tìm cho!"
Hoa Tỉ Thần ngoan ngoãn để cô đẩy ra ngoài: "Vợ tương lai của em để quên ở đây, phiền chị tìm cô ấy cho em!"

"Bớt nói nhảm đi! Cho em quà, có qua có lại, nói nhảm cũng không viết nháp, hãy nói rõ ràng là em bỏ quên cái gì, sao để tay không xuống lầu được!" Thư Khuynh Mặc quay người lại tìm đồ, đột nhiên sững người một lúc, mi mắt cong cong tràn ngập ý cười gian tà. Cô thản nhiên cầm một con thỏ lớn màu hồng lên, nhét vào lòng Hoa Tỉ Thần, vừa vặn che kín túp lều vải cao ngất kia...
Khóe miệng không giấu được nụ cười nhẹ, cô chậm rãi bước tới cửa, nắm lấy cổ Hoa Tỉ Thần làm anh cong nửa người, sau đó nhón chân hôn lên khóe môi cũng đang cong cong của chàng trai, không quên xoa xoa đỉnh đầu anh: "Ngoan, ngày mai sẽ trả lại vợ tương lai lại cho em, bây giờ ôm thỏ con về nhà, chăm chỉ học hành, ngủ thật ngon!"
Hoa Tỉ Thần âm thầm chịu đựng cảm giác khó chịu khi bị người khác sờ đầu, nam tử hán đại trượng phu báo thù mười năm cũng chưa muộn, hôm nay tha cho chị, ngày mai nhất định khiến chị không xuống giường được, anh âm thầm đào cho cô vợ tương lai một cái hố: “Yêu đương lén lút thực sự rất khổ sở, muốn vợ tương lai bù đắp cho em. Em không đòi hỏi nhiều, mong vợ tương lai có thể mỗi ngày cùng em học hành chăm chỉ..." Cùng nhau học tập thật giỏi, cùng nhau ngủ thật ngon.
"Cùng em học thì có thể, còn cùng ngủ thì dẹp đi! Em trai A Tỉ, ngủ ngon!” Thư Khuynh Mặc cẩn thận suy nghĩ một lúc, rồi mới cảnh giác trả lời, cảm thấy trong lời nói của Hoa Tỉ Thần có sơ hở. Bạn trai quá thông minh, nên chỗ nào trong lời nói của anh cũng có một cái bẫy to đùng.
Hoa Tỉ Thần một tay ôm con thỏ lớn, một tay giơ lên xoa đầu Thư Khuynh Mặc, sau đó cúi người hôn lên trán cô: "Được rồi, quyết định vậy đi, ngủ ngon, chị Mặc! Ngày mai gặp, đừng quên chúng ta đã hứa phải cùng nhau học tập chăm chỉ đấy!"
Thư Khuynh Mặc nghiêng đầu nhìn ông xã tương lai cứ đi ba bước lại ngoái đầu nhìn lại của mình, cảm giác yêu đương ngọt ngào chính là như vậy sao?
Thật tiếc khi không có ai bên cạnh, nếu không đảm bảo sẽ ăn no cẩu lương.
Chỉ là thiếu niên sơ mi trắng tỏa nắng như ánh mặt trời đã trở thành một kẻ háo sắc đòi hỏi vô độ, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài thanh thuần, nhưng thật ra cũng không đáng ghét chút nào! Có điều, nghĩ tới chỗ kia của bạn trai lúc nào cũng trong tình trạng ‘dựng lều vải’, khiến cô không chắc liệu thân thể nhỏ bé của mình có chịu đựng nổi không!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.