“Phụ vương… Con…” Nghe phụ vương giáo huấn, quận chúa chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ ngoài cửa, chỉ là nàng lại cảm thấy không cam tâm, bản thân đã phải chịu trừng phạt, không bằng đem mọi chuyện nói rõ. Nàng cúi đầu nhìn những kẽ hở của nền gạch trên mặt đất, cắn răng tiếp tục nói: “Phụ vương, người có thể trừng phạt con, có điều con có lời muốn nói với người… …”
Thư Khuynh Mặc đang trốn né lúc này, nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của tiểu quận chúa - người bằng hữu tốt của mình, nàng cũng cảm thấy lời nói vừa nãy của vương gia mang theo hàn khí nghiêm nghị, không giận tự uy, rõ ràng không phải là mắng nàng, nhưng nàng nghe thấy cũng cảm thấy cả người phát run.
Nhớ lại trước kia, quận chúa từng nói vương gia vốn không quản không hỏi gì nàng ấy, mặc dù để cho nàng ấy cơm áo không thiếu, châu báu quanh người, nhưng nàng ấy càng hy vọng có được sự quan tâm yêu mến của phụ vương. Bây giờ vương gia giận dữ dạy dỗ nàng ấy thế này, trong lòng nàng ấy khó tránh khỏi đau lòng.
Nghĩ đến bản thân mình sẽ là vương phi sau này, vương gia chắc là sẽ nghe lời mình đi, nghĩ như vậy, nàng ngóc cái đầu nhỏ lên, rụt rè kéo góc áo vương gia, nhìn thấy vẻ mặt có phần nghiêm nghị khôi ngô đó đã cúi xuống nhìn nàng, nàng to gan dùng khẩu hình nhẹ nhàng khẩn cầu, “Vương gia đừng mắng quận chúa, không ngại nghe thử nàng muốn nói gì… …”
Nhìn thấy gò má đỏ hồng đó, ánh mắt khẩn thiết trên gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dai-tram-mong-luu-luyen/1706009/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.