Chương trước
Chương sau
“Khuynh Mặc, nửa tháng nay tỷ nhiễm phong hàn, không cách nào xuất phủ, không có ai chơi cùng muội, ngày đó cũng trách muội bị hạ nhân vây quanh, còn cho là tỷ cũng theo bên cạnh muội, ai ngờ được lại quên mất tỷ, cũng may sau đó gặp được vương gia, ngài ấy phái người đưa tỷ về phủ, nhưng cũng khiến tỷ bị nhiễm phong hàn, thực chất là lỗi của muội, tỷ tỷ tốt, tỷ ngàn vạn lần đừng oán trách muội...”
Khuynh Mặc vừa bước vào sân trong của quận chúa Hoa Dương, liền nhìn thấy quận chúa nàng ấy ngẩng đầu lên, miệng không ngừng nói đến sự áy náy đối với nàng, giữa hai lông mày còn mang theo mấy phần hấp tấp. Nàng liền vội kéo tay công chúa, dáng vẻ không dám đảm đương.
“Nào trách muội, chuyện này cũng trách tỷ không theo kịp bước chân mọi người, đi lạc mất, còn phải cảm ơn quận chúa muội đã mời vương gia, nếu không tỷ cũng không thể trở về phủ, có lẽ cái mạng nhỏ của tỷ đã mất ở hội hoa đăng rồi...” Thư Khuynh Mặc nghe thấy câu “Ngài ấy phái người đưa tỷ về phủ, lại nhớ đến chuyện mẫu thân nói vương gia ngài ấy thanh bạch của mình mà giấu đi rất nhiều chuyện.
Bây giờ biết việc ngài ấy còn giấu cả quận chúa, trong lòng không kiềm được mà cảm thấy có chút ngọt ngào, cười nói, “Nói ra vẫn phải cảm ơn muội, có điều nhìn thấy quận chúa cau mày, khẳng định có chuyện vướng mắt, muội năm lần bảy lượt tìm tỷ, nhất định có chuyện muốn nói… …”
Có điều, lúc này nàng mới nghĩ đến, sau này này gả cho vương gia rồi, người bạn tốt quận chúa này của mình e là phải trở thành con gái của mình, nàng cảm thấy chuyện này không có vấn đề gì, nàng cũng có tự tin mình có thể làm tốt vai trò mẹ kế của quận chúa.
Chỉ là sợ quận chúa biết rồi sẽ giận nàng, mặc dù mẫu thân đã dặn nàng không được nói, nhưng… Đang suy nghĩ phải nên làm thế nào, quận chúa đã nắm tay nàng kéo vào khuê phòng, liên tục kể khổ.
“Quả nhiên cái gì cũng không giấu được tỷ, Khuynh Mặc, muội thật sự rất không vui, mấy ngày gần đây muội nghe thấy tin đồn, phụ vương đang chuẩn bị sính lễ, vài ngày nữa sẽ tiến cung cầu hoàng thúc ban hôn. Làm thế nào đây, Khuynh Mặc, không ngại nói với tỷ, phụ vương vốn dĩ không thân thiết với muội, đến cả địa vị quận chúa của muội, phụ vương vẫn chưa hề cho muội một cái danh hiệu…” Vừa nói, vừa cười, nụ cười mỉm của tiểu quận chúa còn mang theo vài phần buồn bã.
Nàng thấy Thư Khuynh Mặc thở dài một hơi, bắt đầu lo lắng về chuyện cưới xin mà nữ hài tử quan tâm nhất, “Khuynh Mặc, tỷ nói xem muội sắp phải cập kê rồi, đến ngày phụ vương cưới vương phi mới, tới lúc đó tân vương phi có ngược đãi muội không. Hay có ẩn ý gì đó với chuyện hôn sự của muội, thổi gió bên tai đem muội gả cho một người sa cơ thất thế, hơn nữa gần đây muội nghe nói phụ vương với thừa tướng đi rất sát nhau, tân vương phi rất có khả năng chính là thiên kim Chu tiểu thư của thừa tướng, người có thù rất lâu với muội, làm thế nào đây, muội rất không thích Chu tiểu thư, cực kì không thích…”
“Không phải đâu, sẽ không phải là Chu tiểu thư đâu…” Có nên nói với quận chúa chuyện này không, nàng hơi mở miệng, chuẩn bị đem chuyện với vương gia nói cho nàng nghe, nhưng nhớ đến lời dặn dò đặc biệt của mẫu thân, lời ra đến miệng chỉ có thể nuốt xuống, “Thêm nữa, lần trước không phải muội thỉnh vương gia “Phái người đưa tỷ về phủ”, không phải vương gia đồng ý với muội rất dễ dàng sao, chắc là vương gia là người ngoài lạnh trong nóng, trong lòng vẫn rất yêu thương muội. Dù cho cưới vương phi mới, muội cũng là đích nữ đầu tiên của ngài ấy… Danh hiệu thì sao, có lẽ vương gia quá bận rộn, muốn đợi muội cập kê rồi mới cho muội một sự kinh hỉ…”
“Đến lúc này, phụ vương vẫn luôn không nguyện ý đi làm phiền hoàng bá phụ, trước giờ người chưa từng cầu bất kỳ thứ gì từ hoàng bá phụ, chuyện danh hiệu này chắc là bây giờ tạm thời muội cũng không cưỡng cầu nữa, muội đã là quận chúa tôn quý vô song, đoán chừng đến lúc cập kê, dù phụ vương không nói, hoàng bá phụ cũng sẽ thưởng muội…” Được Thư Khuynh Mặc an ủi, tâm tình quận chúa tốt lên một chút.

Nghe thấy lời này của quận chúa, trong lòng Thư Khuynh Mặc rất kinh ngạc, từ trước đến nay vương gia chưa từng cầu xin hoàng thượng, thế mà lại vì nàng, chủ động đi cầu hoàng thượng ban hôn… …
Trong lòng nàng bốn bề dậy sóng, vô cùng cảm động, vương gia thế mà lại suy nghĩ nhiều cho nàng như vậy, còn bỏ xuống sự cố chấp của mình. Không chỉ giấu quận chúa, còn vì nàng mà đi cầu hoàng thượng, nàng cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, muốn lập tức nhìn thấy người nam nhân phong thái tuấn lãng kia. Nhưng cũng chỉ là mong muốn, vương gia sẽ không dễ dàng xuất hiện trong nội viện như vậy.
Vốn dĩ chính là tuổi mười bốn mười lăm dậy thì, tiểu quận chúa rất nhanh chóng đặt tâm trí của mình vào chỗ khác, mời Thư Khuynh Mặc đến hoa viên thưởng hoa, còn hái một đóa mẫu đơn diễm sắc nở bừng rực rỡ cài lên tóc mai của Thư Khuynh Mặc. Còn trêu ghẹo nàng nói nàng đẹp hơn hoa, không biết là ai sinh ra?
Người khác không biết, Thư Khuynh Mặc lại biết đáp án này, nghe lời trêu ghẹo này, nghĩ đến hoa của nàng lúc này cũng bắt đầu nở bên ngoài vương phủ, hai má càng cảm thấy nóng bừng. Tâm hồn thiếu nữ e lệ rụt rè, vội vàng lấy đóa mẫu đơn trên tóc mai xuống, nhịn không được lấy khăn thêu đánh nàng quận chúa nói nhảm này, rồi lấy đóa hoa trong tay cài lên đầu của quận chúa, quận chúa nhìn Thư Khuynh Mặc bị nàng chọc đến nỗi gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, né tránh chiếc khăn thêu hoa, chạy ra xa, tiếp tục chọc cười Thư Khuynh Thành xấu hổ.
Hai người ở trong hoa viên chạy nhảy náo loạn một lúc lâu, rồi trở về khuê phòng viết chữ thêu hoa, không còn náo nhiệt, nhìn thấy quận chúa mặt mày tươi cười, hồi phục lại tính cách trước đó, Thư Khuynh Mặc mới cáo từ hồi phủ, mặc dù quận chúa rất miễn cưỡng, lại cũng chỉ có thể hẹn lần sau gặp lại.
Trước đó Thư Khuynh Mặc nàng đã đáp ứng mẫu thân chỉ nán lại một giờ rồi về phủ, bằng không mẫu thân cũng không đồng ý cho nàng đến vương phủ. Dẫu sao trước khi thành thân cũng nên hạn chế gặp hôn phu tương lai, có điều nghĩ đến việc chuyện đính hôn cũng chưa nói rõ với người ngoài, lại còn là quận chúa cho mời, Thư phu nhân chỉ đành đáp ứng, có điều lại yêu cầu con gái mau chóng trở về.
Thư Khuynh Mặc dẫn theo a hoàn Tiểu Lục rời khỏi viện của quận chúa, đi trong vương phủ to như thế, lại đang âm ỉ mong chờ có thể gặp được, có thể gặp được vương gia. Ai ngờ được đã đi ra đến tận cổng lớn vương phủ, vẫn không nhìn thấy bóng dáng ngài ấy. Trong lòng vẫn luôn bận tâm, ngoảnh đầu nhìn vẫn không thấy ai, bỗng có chút thất vọng, đang bước ra ngoài cửa lớn, liền thấy có một tên hầu nhỏ đang đợi ở cửa.
Thư Khuynh Mặc chỉ cảm thấy có chút nóng mắt, Tiểu Lục nhẹ nhàng nói với nàng, đó chính là thằng tên hầu nhỏ bên người vương gia, lúc trước ở hội hoa đăng tìm nàng, còn đưa nàng trở về Thư phủ. Tên hầu nhỏ đó cung kính hành lễ với Thư Khuynh Mặc, “Thư tiểu thư, vương gia nói người đến, đặc biệt ở thư phòng đợi người, mời người theo nô tài.”
Vừa nói vừa dẫn Thư Khuynh Mặc đi về phía thư phòng của vương gia, đến cửa thư phòng, chặn Tiểu Lục lại, cười nói với Thư Khuynh Mặc: “Thư tiểu thư, thư phòng của vương gia không cho phép người hầu vào, đến quận chúa cũng không có tư cách bước vào, vương gia nói không ngại Thư tiểu thư bước vào, Tiểu Lục cô nương cùng tiểu nhân lui xuống trước, nghỉ ngơi chốc lát...”
Nhìn thấy thằng hầu nhỏ đưa Tiểu Lục đi khỏi, lúc này Thư Khuynh Mặc mới cẩn thận đẩy mở cửa lớn thư phòng, rụt rè bước vào, người bên trong đang ngồi ngay ngắn viết chữ đó, ngẩng đầu nhìn nàng, khóe môi cong lên, ngoắc ngón tay gọi nàng: “Mặc Nhi, qua đây....”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.