“Khuynh Mặc, nửa tháng nay tỷ nhiễm phong hàn, không cách nào xuất phủ, không có ai chơi cùng muội, ngày đó cũng trách muội bị hạ nhân vây quanh, còn cho là tỷ cũng theo bên cạnh muội, ai ngờ được lại quên mất tỷ, cũng may sau đó gặp được vương gia, ngài ấy phái người đưa tỷ về phủ, nhưng cũng khiến tỷ bị nhiễm phong hàn, thực chất là lỗi của muội, tỷ tỷ tốt, tỷ ngàn vạn lần đừng oán trách muội...”
Khuynh Mặc vừa bước vào sân trong của quận chúa Hoa Dương, liền nhìn thấy quận chúa nàng ấy ngẩng đầu lên, miệng không ngừng nói đến sự áy náy đối với nàng, giữa hai lông mày còn mang theo mấy phần hấp tấp. Nàng liền vội kéo tay công chúa, dáng vẻ không dám đảm đương.
“Nào trách muội, chuyện này cũng trách tỷ không theo kịp bước chân mọi người, đi lạc mất, còn phải cảm ơn quận chúa muội đã mời vương gia, nếu không tỷ cũng không thể trở về phủ, có lẽ cái mạng nhỏ của tỷ đã mất ở hội hoa đăng rồi...” Thư Khuynh Mặc nghe thấy câu “Ngài ấy phái người đưa tỷ về phủ, lại nhớ đến chuyện mẫu thân nói vương gia ngài ấy thanh bạch của mình mà giấu đi rất nhiều chuyện.
Bây giờ biết việc ngài ấy còn giấu cả quận chúa, trong lòng không kiềm được mà cảm thấy có chút ngọt ngào, cười nói, “Nói ra vẫn phải cảm ơn muội, có điều nhìn thấy quận chúa cau mày, khẳng định có chuyện vướng mắt, muội năm lần bảy lượt tìm tỷ, nhất định có chuyện muốn nói… …”
Có điều, lúc này nàng mới nghĩ đến, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dai-tram-mong-luu-luyen/1706006/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.