Đến ngày thứ ba, chân Chu Tự vẫn chưa khỏe hẳn, nhưng sau khi suy đi nghĩ lại, cô vẫn chọn vứt quách chiếc xe lăn, đổi sang đôi giày rộng rãi thoải mái và bộ đồ thích hợp, đi đến tòa A.
Thư ký Hoàng đưa cô đến thẳng phòng làm việc của Hạ Nghiễn Châu, gõ nhẹ lên cửa, người ngồi trong trả lời “Vào đi”, cô gái mới đưa tay đẩy cửa, đưa tay ra hiệu mời cô vào.
Chu Tự chậm rãi bước vào văn phòng, cánh cửa sau lưng cũng nhẹ nhàng khép lại.
Ngẩng đầu nhìn, Hạ Nghiễn Châu đang ngồi trên ghế văn phòng dựa lưng uống nước, ánh mắt anh nhìn qua miệng cốc sứ hướng về phía cô. Mỗi khi cô chống chân bằng chân trái, cảm giác khó chịu vẫn rất rõ ràng, thế nên động tác cũng chậm chạp hơn.
Hạ Nghiễn Châu đặt ly xuống, nhưng anh không làm gì khác, mà cũng chẳng nói gì, chỉ có đôi mắt cứ dõi theo cô.
Cả căn phòng rơi vào yên tĩnh.
Từ cửa phòng làm việc đến vị trí đối diện anh chỉ có vài mét ngắn ngủi, nhưng Chu Tự cảm giác như tay chân mình vụng về như rô bốt gỉ sét vậy.
Cuối cũng cũng đến gần, “Ngồi đi.” Anh đưa tay ra hiệu, hỏi cô: “Chân bị thương đỡ chưa?”
“Cũng gần rồi.” Chu Tự đáp.
“Bác sĩ đề nghị nghỉ ngơi bao lâu?”
“Hai đến ba tuần.”
Hạ Nghiễn Châu nhìn vào quyển lịch để trên bàn rồi hơi nhướn mày, một lúc sau, anh lại nhìn sang cô với gương mặt ngờ vực: “Xe lăn đâu?”
Chu Tự vội vàng nhìn gương mặt hơi căng thẳng của anh, không trả lời. Thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dai-o-bac-dao-giai-tong/4653526/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.