Do vừa mới đổi ý, nên không đặt bàn trước, phải đợi một lúc.
Quán ăn vừa thanh tịnh vừa đẹp đẽ, mỗi một bàn đều đặt một ngọn đèn lịch sự tao nhã mang phong cách cổ xưa, hướng Nam là dãy bàn sát cửa sổ, cảnh màn đêm ngoài cửa sổ đẹp đẽ vô cùng.
Họ gọi vài món xíu mại và rau, thêm hai phần điểm tâm.
Hạ Nghiễn Châu rót một ly Thiết Quan Âm đẩy đến trước mặt Chu Tự, nói: “Con bé tên Hạ Tịch, nhỏ hơn tôi mười một tuổi, từ nhỏ đến lớn không thích đi học, sau này còn tự ý thôi học nữa, rồi tự mở tiệm, cả ngày cứ làm bậy làm bạ.” Anh nhấp ngụm trà, nhìn sang Chu Tự: “Khi nảy cô nói đúng đấy, con bé giống mẹ tôi, con tôi thì lại giống bố nhiều hơn.”
Chu Tự gật gật đầu, cô thấy em gái của anh cá tính lắm: “Hình như tên của hai anh em không tương thích với nhau lắm.”
“Tự nó đổi đó, chê nhiều nét quá viết cực.”
Chu Tự có thể cảm nhận được sự bất lực trên gương mặt điềm đạm kia của anh, cô không nén được nụ cười.
Hạ Nghiễn Châu hơi nhướn mắt, giọng cười nhỏ nhẹ ngắn ngủi của cô hòa vào tiếng nhạc trong quan, có lẽ do khung cảnh nơi đây, cả người cô tươi sáng hơn rất nhiều, sắc mặt và trạng thái so với trước đây thì như hai người khác nhau vậy.
Anh dùng món: “Vết thương lành hẳn rồi nhỉ.”
Chu Tự đặt đũa xuống, cô vô thức sờ vào vết thương trên trán, thật ra miệng vết thương không lớn, nhưng phải đợi lên da non*: “Vâng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dai-o-bac-dao-giai-tong/4653508/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.