Chu Tự gần như bị Hạ Nghiễn Châu nhấc bổng lên, mặc dù sức mạnh ở trên eo gấp gáp nhưng lại vững chãi, hai chân cô rời mặt đất trong một chốc, quay nửa vòng, sau đó vững vàng đáp đất.
Chu Tự quay người nhìn, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, không ngờ rằng vẫn là anh.
Vì chưa từng đứng cạnh anh ở khoảng cách gần như vậy bao giờ, bây giờ cô mới phát hiện anh cao to khỏe mạnh đến thế.
Hạ Nghiễn Châu thả tay, lùi về sau nửa bước, anh hờ hững nhìn cô, chẳng thể nào nhìn ra được cảm xúc kích động khi vừa mới cứu được người muốn tự tử.
Chu Tự cũng chẳng giãy dụa kịch liệt gì, cô hơi né ánh mắt anh, lén xoa eo.
Hai người lặng lẽ đứng đó một lúc.
Giọng Chu Tự rất nhẹ, cô hỏi anh, mà như cũng đang hỏi chính mình: “Thật sự không đáng không?”
Hạ Nghiễn Châu nói: “Cuộc sống thì khó mà chu toàn được mọi điều, nhưng bất cứ chuyện gì cũng sẽ có cách để giải quyết.”
Cô ngước mắt: “Tôi đang giải quyết thôi.”
“Cô làm như vậy là từ bỏ, chỉ sợ cô vừa nhảy xuống thì sẽ thấy hối hận rồi.”
Chu Tự mím đôi môi khô rát, né khỏi cái bóng của anh đang bao trùm lấy cô, đi vài bước qua bên hông, quay lại lan can cao đến ngang ngực lúc nảy.
Nước sông dưới chân cầu vỗ vào bờ, tung tóe khắp nơi, hình như gió mùa đông ở đây cũng ẩm ướt hơn.
Không lâu sau, Hạ Nghiễn Châu cũng bước đến.
Anh nghiêng người nhìn cô một lúc, rồi hỏi thẳng: “Vết thương trên trán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dai-o-bac-dao-giai-tong/4653503/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.