Sắc mặt Diệp Giai Chính đã trở lại bình thường, chỉ nhàn nhạt nói: "Mẹ của tôi đã không còn."
"Ôi ôi, rất xin lỗi." Tinh Ý vụng về xin lỗi.
Anh mỉm cười an ủi: "Không sao, chuyện rất lâu trước kia rồi."
Xe ngựa đang chờ ở cửa, Tinh Ý không nỡ xa lão gia tử, đến cùng vẫn chậm chạp, lão gia tử đành trấn an: "Hai ngày nữa ông sẽ đến Dĩnh Thành thăm con."
Cô gái nhỏ phấn chấn hơn một chút, từ biệt với ông nội và chú bác trong nhà xong, chui vào xe.
Xe ngựa bắt đầu chạy về phía trước, trong xe chỉ có hai người, Tinh Ý chợt hỏi: "Anh Triệu, anh từng đi lính sao?"
Diệp Giai Chính hơi sững sờ.
"Tôi thấy chỗ này của anh có vết chai." Cô chỉ cho anh xem, "Cầm súng mới có thể bị mài thành vết này."
"Từng học ở trường quân đội hai năm." Diệp Giai Chính hời hợt nói, "Bỏ học giữa chừng, thi lại vào Đại học Yến Dĩnh."
Tinh Ý cũng không hỏi đến cùng, cảm thấy tốc độ xe ngựa chậm lại, Phu xe đánh xe bên ngoài nói: "Tiểu thư cô gia, phía trước là sắp ra khỏi thành, đang có canh gác kiểm tra."
Nét mặt Diệp Giai Chính trở nên hơi nghiêm nghị, Tinh Ý liền nhỏ giọng nói: "Đừng căng thẳng, ông nội đã sắp xếp rồi."
Đúng lúc gặp lại Giả Hâm ở trạm kiểm soát, Tinh Ý tự nhiên ló ra nửa người chào hỏi.
"Liêu tiểu thư, năm nay đi sớm vậy sao?"
"Phải, năm nay kỳ thi lớp dự bị Đại học nước ngoài tổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dai-nhu-sao/2651629/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.