Các quý ông trong phòng đồng loạt đứng lên, tiếng chào hỏi liên tục không ngừng: "Hoàng soái!"
"Ngồi đi ngồi đi." Hoàng Bình cười hì hì, nhìn quanh bốn phía, "Thiếu soái của mấy người đâu?"
Bầu không khí trong phòng rơi vào sự trầm mặc kỳ lạ.
Hoàng Bình dường như không phát hiện, vỗ tay nói: "Tiểu tử này, còn muốn để tôi chờ cậu ta." Trong giọng nói lại tràn đầy tình thương của trưởng bối đối với tiểu bối.
"Hoàng soái, chỉ đến sau ngài một bước thôi mà." Giọng nói trẻ trầm thấp truyền đến từ ngoài phòng, một người đàn ông cao lớn mảnh khảnh đi vào, mặc một bộ quân phục xanh đen, bốn ngôi sao trên quân hàm cực kỳ chói mắt trong ánh hoàng hôn.
Hoàng soái liền dừng bước, đợi anh tới.
Diệp Giai Chính cùng ông sóng vai vào đại sảnh, chung quanh có tiếng người thưa thớt gọi "Thiếu soái" "Đốc quân". Anh khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo cuối cùng dừng trên người một tướng lãnh trung niên bên cửa sổ —— Cố Nham Quân, sắc mặt của anh ta giờ phút này tái mét, biểu cảm cũng phức tạp, lúc mọi người tiến lên trước chào hỏi, chỉ có anh ta vẫn đứng yên tại chỗ.
Khóe miệng Hoàng Bình hạ xuống, cực kỳ không vui: "Nham Quân, thiếu soái của các người đã trở lại, sao cậu lại làm vẻ mặt khóc tang đó? Đã sớm nói với cậu trong điện thoại rồi, người chết mà cậu tìm được là hàng giả, người này chẳng phải vẫn sống tốt sao?"
Cố Nham Quân vội vàng kiềm chế nét mặt lại, tiến lên hai bước, miễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dai-nhu-sao/2651621/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.