Trên đường trở về Tiêu Thành không dám nói một câu nào, mãi cho đến cửa Tòa thị chính, thấy một chiếc xe hơi, mới quay đầu lại hỏi: "Xe của đặc phái viên Nhật Bản lại tới nữa. Đốc quân, lần này có gặp không?"
"Gặp." Diệp Giai Chính cúi đầu chỉnh cổ tay áo, "Cũng đến lúc rồi." Anh về phòng trong của Tòa thị chính thay quân phục, quân hàm mới tinh, cổ áo cũng tỉ mỉ chỉnh lại. Tiêu Thành nhìn bên cạnh, anh lại biến thành vị quân nhân thâm trầm trẻ tuổi, như thể sự bất lực trong chớp mắt vừa rồi chẳng liên quan gì đến anh.
Hiyagami đã đích thân tới.
Quân lính Nhật Bản ngồi thẳng, khí thế vô cùng nghiêm nghị, Tiêu Thành cũng xem như người sống trong mưa bom bão đạn, nhưng mỗi lần nhìn thấy người này trong lòng đều có chút kinh sợ. Thiếu soái mỉm cười bước qua, mở miệng giành nói trước: "Ngài Hiya, nhiều ngày không gặp, trong lòng tiểu đệ thật sự hổ thẹn, thế nên lại đến tìm ngài nhận lỗi rồi đây."
Hiyagami nghẹn một bụng lửa giận, bị anh mỉa mai như vậy, lại có chút vô thố.
Diệp Giai Chính lại nói: "Ngài xem, phong trào sinh viên trước đó không dễ gì lắng xuống. Tôi nhận được tin tức, bọn học sinh đã nghỉ học, lại không về nhà ăn Tết, ngài thấy đấy, lại sắp bắt đầu nổi loạn nữa." Anh thở dài nói, "Nhưng ngài yên tâm, lời Diệp Giai Chính đã nói, nhất định sẽ làm được. Bảo đảm sẽ không có công dân Nhật Bản bị tổn thất do biến cố lần này nữa. Tôi đã đánh tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dai-nhu-sao/2651606/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.