Anh là người Trung Quốc, sẽ dốc sức ủng hộ Diệp Giai Chính, dù tương lai hy sinh vì quốc cũng không hối hận. Nhưng em gái không như thế, cô là một cô gái, là cô bé theo mình lớn lên từ nhỏ. Nếu có thể, anh hy vọng cô có thể bình an học tập, tương lai gả cho người, rời xa mọi chiến tranh loạn lạc.
Liêu Nghệ Hàng miên man suy nghĩ, nhìn đến Diệp Giai Chính lấy một xô nước bên giếng trong sân, khom lưng giặt giẻ lau —— đây thật sự không phải là việc mà người như anh nên làm.
Ám sát bom nổ gì đó, Diệp Giai Chính chưa từng nói với Tinh Ý một xíu nào. Đôi khi Liêu Nghệ Hàng nhìn nét mặt dịu dàng của anh nói chuyện với em gái, cảm thấy người này không phải là Diệp Giai Chính sát phạt quyết đoán bên ngoài. Cậu ta là người có thể gánh vác, cũng có thể che giấu, Sato Gen trở về lâu như vậy, mình làm anh cả trong lòng bất an còn không nhịn được tức giận với cô, nhưng Diệp Giai Chính lại có thể điềm nhiên bình tĩnh mà gạt cô.
Sâu trong trái tim, anh đã sớm thừa nhận, Diệp Giai Chính thật sự toàn tâm toàn ý với em gái. Nhưng tốt hơn nữa thì thế nào chứ? Ở vị trí kia, cái mà người khác thấy chính là quyền thế hiển hách. Nói một câu khó nghe, em gái gả cho cậu ta, chỉ sợ xác suất tương lai phải làm goá phụ cao hơn người thường rất nhiều.
Liêu Nghệ Hàng có chút đau đầu nhéo thái dương, lúc xoay người lại, Diệp Giai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dai-nhu-sao/2651541/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.