Hai người tiếp tục trò chuyện, đi dạo bên hồ vào ngày đông giá rét như vậy, thế mà lại cảm thấy vô cùng thanh thản dễ chịu.
Khoảng nửa tiếng sau, nơi xa có tiếng động cơ xe đến gần. Anh quay đầu lại nhìn, Tống Quốc Binh bước xuống xe, chạy nhanh tới, nét mặt khẩn trương. Diệp Giai Chính không khỏi thở dài: "Xem ra phải về rồi." Đáy lòng Tinh Ý cũng có chút tiếc nuối, ngoài mặt lại cười nói: "Được một ngày rảnh rỗi cũng coi như là hiếm có rồi."
"Đốc quân!" Tống Quốc Binh bước nhanh đến chỗ Diệp Giai Chính, "Vịnh Ngõa Tử truyền mật tin đến, cần ngài lập tức về Dĩnh Thành."
Diệp Giai Chính gật đầu: "Bây giờ sẽ trở về."
Lúc trở về, nhóm cảnh vệ đã sắp xếp ổn thỏa, bọn họ lập tức lên xe. Tinh Ý ngồi trên xe ngoái nhìn căn biệt thự kia. Diệp Giai Chính nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô: "Đã cho người ở lại, ngày mai có thể lấy báo và ảnh chụp."
Cô cười nhạt, đáp "vâng", nhưng không biết vì sao đáy lòng lại vô cớ bất an, không khỏi hỏi một câu: "Chúng ta vẫn sẽ trở về nơi này chứ?"
Giọng nói của Đốc quân trẻ trầm thấp mà kiên định: "Ừm."
Rất nhiều năm về sau, Liêu Tinh Ý luôn nhớ đến buổi trưa tuyết bay tán loạn đó, cô lên xe cùng chồng mới cưới rời khỏi căn biệt thự bên hồ Tiên Nữ. Cô vẫn cho rằng bọn họ sẽ trở về; tản bộ, cắm hoa, ăn bữa sáng của địa phương cùng nhau. Nhưng lúc này có lẽ cô sẽ không nghĩ đến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dai-nhu-sao/2651521/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.