Buổi tối, Ninh Lạc An lái xe đến một quán bar lớn, tuy nhiên phong cách của nơi này hoàn toàn khác biệt với những quán khác ở Giang Thành.
Cô mặc một bộ váy cúp ngực màu đen, mái tóc dài buông xoã tự nhiên càng tôn lên vẻ trẻ trung đầy quyến rũ.
Bên trong quán là những chiếc bàn tròn đều đã kín người, cô đảo mắt một vòng liền phát hiện ngay quầy bar còn một vị trí trống. Ninh Lạc An nhanh chân đi tới, thành công ngồi vào chiếc ghế cuối cùng trong quán.
Cô đặt túi xách lên bàn, gọi một ly cocktail, sau đó lặng lẽ lấy điện thoại ra xem.
Trên những trang tin tức gần đây rất hay đưa tin về doanh nhân họ Diệp, tiêu đề thường thấy nhất chính là [Diệp Tín – Chủ tịch Tập đoàn Xây dựng Trung Tín hạnh phúc bên gia đình].
Ninh Lạc An nhìn tấm ảnh ba người cười tươi mà không ngăn được sự thù hận trong lòng.
Tiếng nhạc du dương của nghệ sĩ đang biểu diễn trên bục vừa hay đến đoạn cao trào, trùng hợp với cảm xúc đang trào dâng mạnh mẽ của cô.
Ánh đèn xanh đỏ của quán chiếu lên chiếc điện thoại trên tay, hình ảnh khuôn mặt của người nhà họ Diệp như thể biến thành yêu ma quỷ quái ám ảnh cô.
Ninh Lạc An tự hỏi, liệu có phút giây nào Diệp Tín nhớ đến mẹ cô, nhớ đến đứa con gái Diệp Lạc hay không?
Năm cô l3 tuổi, đã mười năm trôi qua, nhưng Ninh Lạc An vẫn nhớ như in ngày hôm đó.
Mẹ cô đã treo cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dai-lam-mong/3356019/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.