Ninh Lạc An cảm thấy khí lực không còn đủ để đứng mãi trước cửa nhà. Hiện tại cô đã đuối đến mức chỉ muốn ngả lưng lên giường ngủ một giấc thật sâu.
Lục Diệu Kha nheo mắt, nảy sinh tà tâm:
"Em gái, tôi xin tự giới thiệu, tôi họ Lục tên Diệu Kha, rất hân hạnh được biết em."
Ninh Lạc An thở dài, cô thật sự chẳng quan tâm cậu ta tên là gì, bâng quơ nói: "Chào!"
Sau đó định mở cửa nhà nhưng Lục Diệu Kha chặn lại.
"Sao vội vàng thế? Em tên là gì?"
Ninh Lạc An muốn phát điên, cô không có nhu cầu làm quen trai đẹp, trai đẹp mà có vấn đề thì càng không, cô bực mình hét lên:
"Tên cái rắm nhà anh, cút đi!"
Lục Diệu Kha đứng hình, hai mắt chớp nháy đầy ngỡ ngàng, cậu không ngờ người xinh đẹp thuỳ mị, khí chất thần tiên lại có thể thốt ra một câu thô tục như vậy, trước khi kịp phản ứng thì Ninh Lạc An đã vào nhà đóng cửa cái "rầm", chẳng thèm để tâm đến người bên ngoài.
Cô ném túi xách xuống sàn nhà, sau đó nằm dài lên sofa, chẳng cần biết hiện tại là mấy giờ, còn việc gì quan trọng không, cứ ngủ trước rồi tính tiếp.
Lục Khắc loay hoay làm trăm công ngàn việc, ngước mặt lên thì mặt trời đã lặn từ lúc nào.
Chu Hạ gõ cửa phòng bước vào, đặt một tập hồ sơ lên bàn, nhỏ giọng báo cáo:
"Lục tổng, chuyện anh giao tôi đã điều tra xong."
Lục Khắc chậm rãi cầm tập giấy lên mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dai-lam-mong/3356017/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.