Ninh Lạc An nheo mắt, cô không thể nói thẳng ra, rằng bản thân cố tình tiếp cận Lục Khắc là vì muốn tìm chỗ chống lưng.
Hắn vẫn im lặng đợi chờ câu trả lời của cô, lâm vào tình thế như hiện tại, Ninh Lạc An không thể không trả lời.
"Tôi... Tôi thích anh." – Cô không nghĩ được nhiều, đành bịa ra lí do vô lý nhất nhưng cũng là phù hợp nhất.
Lục Khắc hừ lạnh một tiếng, đột ngột kéo tay cô vòng về phía bàn làm việc, trước khi Ninh Lạc An kịp phản ứng đã bị hắn đè lên bàn, hai tay bị chính chiếc quần lót ren trói chặt.
"Sếp Lục... thả tôi ra... tôi chỉ là thích anh, tôi không phải người của ai hết..." – Cô nhỏ giọng van xin hắn thả cô ra.
Lục Khắc đặt cô bên dưới, khống chế cô trong vòng tay của hắn, sắc khí cao lãnh như băng:
"Nếu còn không nói thật, hôm nay tôi sẽ không cho em rời khỏi căn phòng này bằng hai chân."
Ninh Lạc An sợ hãi, dù vậy ý chí vẫn không từ bỏ việc quyến rũ Lục Khắc, cặp đùi trắng tinh lắc lư, chạm nhẹ vào thân dưới của hắn.
Cô ra vẻ thỏ con, yếu ớt giải thích: "Tôi nói thật, tôi du học ở Anh, nhìn thấy anh trên tạp chí Forbes liền nhất kiến tương tư, quyết tâm về nước, làm ở Vương Lục để được thấy anh mỗi ngày..."
Lục Khắc nghe xong mấy lời vô nghĩa kia cảm thấy thật buồn cười, hắn âm trầm nói:
"Nhất kiến tương tư? Cô bé, em nghĩ tôi là mấy cậu trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dai-lam-mong/3356011/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.