Edit: Mỳ
Anh ấy đúng là điên thật rồi.
Lâm Ấu Tân chỉ có duy nhất cảm giác đó trong lòng.
Sau đó là nỗi sợ hãi, cái cảm giác kinh hoàng đã nhen nhóm từ trên xe giờ đây bò từng chút một lên tim, len lỏi khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể. Giống như cô đã trêu chọc phải một con quái vật khổng lồ không nên trêu, ban đầu nó bị nhốt trong lồng, trông có vẻ hiền lành nhưng cứ hết lần này đến lần khác cô lại dùng miếng mồi ngon để dụ dỗ, khiến nó đỏ mắt thèm khát, giờ thì sắp phá lồng mà ra rồi.
“…Không được!” Người chơi với lửa cuối cùng cũng cảm thấy nguy hiểm, cô đỏ mặt đẩy anh: “Mình còn ở nhà ông nội anh đấy!”
Cô nhận ra mình đã có một sự sai lệch quá lớn trong nhận thức về Chu Bẩm Sơn, hoàn toàn không ngờ anh lại trở nên như thế vào lúc này.
Cô cứ nghĩ anh sẽ mãi dịu dàng và ôn hòa, là người anh trai chín chắn luôn hỏi cô “được không em, có được không em, có ổn không em”, chứ không phải là một người mất kiểm soát, điên cuồng đến mức chỉ muốn chiếm lấy cô như thế này.
Lâm Ấu Tân bắt đầu sợ hãi trước một Chu Bẩm Sơn đầy xa lạ trước mắt.
Dĩ nhiên Chu Bẩm Sơn cũng biết là không được, chỉ là anh không thể kiềm chế nổi.
Nếu không có chuyện tối qua và tối nay, có lẽ anh vẫn sẽ giữ được hình tượng quen thuộc trước mặt cô. Nhưng trên đời làm gì có nếu như.
Anh vùi mình trên người cô, hơi thở nóng bỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dai-cua-anh-ngan-ha-khach/5058831/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.