Chương trước
Chương sau
Tôi vì tức điên rồi mới dám làm Lý Huệ trước mặt Trần Hổ.
May mắn là đến hơn một tiếng sau 'chiến đấu' xong xuôi thì Trần Hổ vẫn đang ngủ say, trên khuôn mặt còn có vẻ vui mừng, điều này làm lòng tôi thấy có hơi khó chịu.
Lý Huệ nước mắt giàn giụa, cuối cùng cũng thoát khỏi tay tôi chạy vào phòng tắm.
Tôi dùng đồ lót của chị ấy lau khô chỗ đó rồi bước vào phòng khách châm một điếu thuốc.
Đầu tôi hơi nhức, chuyện này thật sự rất loạn. Nhất là tiếng nức nở phát ra từ phòng tắm kia càng làm tôi thấy bực bội hơn.
Thế là tôi đi thẳng vào phòng tắm, Lý Huệ đang dùng vòi sen tắm rửa, cả người trần như nhộng.
Đôi bồng đảo bị tôi bóp đến đỏ bừng cả lên, còn có cả nơi rậm rạp dính thứ chất lỏng kia nữa, tất cả đều khiến tôi giật mình.
Tôi không nói gì mà đóng lại cửa phòng vệ sinh, ép Lý Huệ vào trong góc phòng.
"Dù sao chị cũng đang thèm, hôm nay làm cho thỏa thích, cho chị sướng đến chết."
"Cẩn Phong, đừng, đừng mà, tôi không chịu nổi nữa rồi, sau này tôi sẽ không đòi nữa đâu, tôi không dám nữa... A!"
Tôi ôm lấy cơ thể mềm mại của Lý Huệ ngồi lên bàn trang điểm, độ cao này rất thích hợp.
Và rồi tôi lại cưỡng ép thọc vào trong cơ thể chị trong tiếng kêu la từ chối đó, một lần nữa chiếm lấy chị ta trong nước mắt và sự hối hận tột cùng của chị.
Tôi không dùng bất cứ chiêu trò gì, cứ thế ra vào thật mạnh, hệt như một tên nhóc tuổi trẻ chưa trải sự đời vậy.
Nhưng khác ở chỗ là năng lực của tôi rõ ràng mạnh hơn những người trẻ tuổi lần đầu làm kia rất nhiều.
Cơ thể mềm mại đầy mê hoặc run rẩy theo từng lần va chạm, chất dịch dính nhớp văng khắp nơi trong tiếng "bành bạch."
Mặc cho Lý Huệ cầu xin hay làm nũng, tôi vẫn làm một cách mạnh bạo, cứ va chạm lung tung, cứ va chạm khiến chị ấy đến ngồi còn không vững, khổ sở run rẩy kêu rên...
Lại thêm một tiếng nữa trôi qua, hai người chúng tôi mới run run người chấm dứt lần mây mưa này.
Tôi ấn đầu chị xuống, ép chị ấy liếm sạch sẽ rồi mới mặc lại quần áo.
"Dù sao làm thì cũng làm rồi, sau này nếu chị hứng lên cứ tới tìm tôi, tôi có rất nhiều trò để chơi với chị, sớm muộn giờ cũng chơi hư chị cho xem!"
Tôi không để ý đến Lý Huệ nữa, mở cửa phòng tắm đi thẳng ra ngoài.
Khi đi qua phòng ngủ, trông thấy Trần Hổ vẫn đang ngủ say, tôi siết chặt nắm tay rồi mở của đi khỏi nhà anh.
Khi tôi lái xe về tới nhà thì cũng đã hơn mười hai giờ đêm rồi.
Tôi tắm sơ qua rồi nằm sụp xuống giường.
Làm đại không dùng kỹ thuật gì vẫn đã ghiền hơn, với cả cơ thể mềm mại đó của Lý Huệ thật quá là quyến rũ. Nhưng vì có Trần Hổ, chuyện này vẫn như trở thành một cây gai đâm vào tim tôi, khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, lăn qua lăn lại hồi lâu vẫn chưa thể ngủ được.
Thế là tôi lại quay ra phòng khách, mở TV lên rồi chán nản nằm xem.
TV đang chiếu gì tôi cũng không biết rõ, dù sao chỉ muốn giết thời gian mà thôi.
Tối đó tôi còn chẳng biết mình đã đi ngủ lúc mấy giờ nữa.
Buổi sáng khi tôi còn đang ngủ thì lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tên người gọi đến là Trần Hổ.
Anh nói xin lỗi tôi, nói rằng tối qua ngại quá, anh uống quá nhiều.
Tôi cảm thấy người nên xin lỗi là tôi mới phải, nhưng những lời này dĩ nhiên tôi không cách nào nói ra được.
Thế là chúng tôi lại tùy ý nói chuyện một chốc rồi liền tắt điện thoại.
Tôi tiếp tục ngủ, không biết đã ngủ bao lâu, tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.
Tôi cầm điện thoại lên nhìn, người gọi đến là Lục Tiểu Nham.
Tôi ấn nhận cuộc gọi, không đợi Lục Tiểu Nham lên tiếng tôi đã nói ngay.
"Tiểu Nham, tôi rất nhớ cô."
"Anh Phong, anh sao vậy?"
Không có gì, chỉ là sự nhớ nhung đơn giản mà thôi, bởi vì sự thuần khiết của Lục Tiểu Nham, cũng vì sự trong sáng của cô, thế nên bây giờ tôi thấy có hơi nhớ cô.
Tôi không biểu lộ tình cảm của mình thêm nữa, cứ thế chuyển đề tài, sau đó tôi và cô ấy bắt đầu trò chuyện với nhau...
"Chỉ còn một tuần nữa là tôi sẽ trở về rồi, sắp tới ngày quốc khánh, anh nhớ chờ tôi nha!"
Tôi đồng ý, trao cho tôi một nụ hôn gió rồi cúp điện thoại.
Tôi đã không còn buồn ngủ nữa, mà bây giờ cũng đã sắp tới giờ cơm trưa rồi, thế là tôi xuống giường đánh răng rửa mặt.
Sau khi sửa soạn gọn gàng, tôi vốn định sẽ đi ăn cơm, nhưng rồi lại vô thức lái xe đi đến một tiệm gà chiên có tiếng trong vùng.
Lúc nãy gọi điện thoại, Lục Tiểu Nham có nói với tôi là đột nhiên cô ấy rất muốn được ăn món gà chiên nổi tiếng của tiệm này.
Có lẽ đó chính là lý do khiến tôi lái xe tới đây trong vô thức như vậy.
Đậu xe xong xuôi, tôi lôi điện thoại ra lên mạng tìm kiếm, cuối cùng vào thẳng trong tiệm hỏi họ buổi chiều mấy giờ mở cửa.
Tính toán xong mọi chuyện thì tôi liền lái xe tới trung tâm thương mại, mua một chiếc hộp giữ nhiệt đắt nhất bỏ vào trong xe.
Sau khi ăn xong bữa trưa, nguyên chiều hôm đó tôi không đi đâu cả, ở nhà luyện tập với đồng xu cả buổi chiều, dù chuyện có rối ren cỡ nào thì kỹ năng hành nghề không thể nào bỏ bê được.
Thấy đã sắp tới năm giờ, tôi thay quần áo lái xe đi thẳng tới tiệm gà chiên, lựa vài món rồi bỏ vào hộp giữ nhiệt, sau đó chạy thẳng tới nhà ga.
Vốn tôi muốn đi máy bay, nhưng chuyến bay gần nhất là vào sáng mai, đã vậy còn phải tới thành phố Lâm mới lên máy bay được. So với thời gian khi đi tàu cao tốc cũng không chênh lệch là bao, hơn nữa còn có thể đi ngay trong chiều nay.
Tôi chạy một mạch thật nhanh tới ga tàu, mau chóng đỗ xe ở nhà giữ xe sau sân ga rồi cầm theo hộp giữ nhiệt bước vào trong sảnh chờ xe. Sau khi đưa ra giấy chứng minh nhân dân rồi quẹt thẻ mua vé thì chỉ cần chờ chuyến xe tới rồi lên xe thôi.
Khoảng chừng hai phút sau thì xe tới, tôi kiểm phiếu rồi bước lên xe.
Tôi đặt hộp giữ nhiệt lên giá để hành lý rồi ngồi yên trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng không lâu sau tôi lại bị ai đó xách hành lý va vào chân.
"Xin lỗi, xin lỗi!"
Tôi mở mắt nhìn vào cô gái đang nói chuyện kia, cô gái kia cũng gỡ kính râm xuống nhìn tôi, cả hai chúng tôi đều ngớ cả người ra.
"Loan Gia Gia?"
"Trần Cẩn Phong?"
Không thể nào ngờ rằng chúng tôi lại gặp ngay trên tàu cao tốc, trùng hợp hơn nữa là chỗ ngồi của chúng tôi cũng gần nhau.
Tôi đặt hành lý lên giúp cô ấy xong thì lại đùa cô: "Sao vậy, cô chủ Loan, gần đây có người mới rồi nên quên người cũ là tôi rồi sao? Ngay cả điện thoại cũng không có lấy một cuộc."
Loan Gia Gia cười khổ rồi chỉ chỉ quần áo trên người mình: "Anh nhìn cách ăn mặc của tôi đi."
Thật lòng tôi không thấy được bộ đồ cô đang mặc trên mình có gì lạ, áo dệt kim hồng nhạt khoác bên ngoài, quần jean rách màu xanh nhạt, chân mang giày cao gót...
Bất chợt tôi lại nhận ra một sự bất thường trong cách ăn mặc rất đỗi bình thường đó, chính là những món quần áo này rất bình thường, hoàn toàn khác xa với vẻ sang trọng xa hoa trước kia của cô ấy.
"Sao vậy?"
Tôi lên tiếng hỏi, Loan Gia Gia cũng mau chóng trả lời tôi, trước kia cô là kẻ thứ ba được người ta bao nuôi, nhưng gần đây lại bị vợ cả phát hiện, thiếu chút nữa là giết cô luôn rồi, cô phải lôi hết số tiền trước giờ đào được của lão già kia ra, cuối cùng còn phải van xin hồi lâu mới thoát được một trận đòn, sau đó mới bị đuổi đi.
"Hết cách rồi, phải đi thôi, đến thủ đô xem thử xem có thể tìm được việc làm không?"
Tôi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: "Cũng tốt, thủ đô đất rộng, có nhiều cách phát tài, chắc chắn sẽ có cơ hội thôi."
Trò chuyện một hồi, rồi bàn tay nhỏ nhắn hư hỏng của Loan Gia Gia dần dần thò vào trong quần tôi.
Tôi vội vàng cầm lấy tờ báo lên che lên trên, sợ bị người khác phát hiện.
"Làm gì vậy, thèm khát tới mức đó sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Loan Gia Gia nhăn lại: "Không phải, chỉ là tôi thấy hơi uất ức thôi. Hồi đó tiêu nhiều tiền vì nó như vậy, vậy mà vẫn chưa ăn được lần nào, còn bị anh hại thảm luôn. Bây giờ dù cho tôi ăn thì tôi cũng chẳng có tiền mà ăn..."
Tôi nhìn cặp chân thon dài gợi cảm của Loan Gia Gia, nửa đùa nửa thật nói: "Có thể tặng cô một lần phục vụ miễn phí, ngay chỗ này, ngay bây giờ, cô có muốn không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.