Chương trước
Chương sau
Ngay khi Vũ Bích Phượng vừa cất tiếng nói, Ngô Diệc Thành ngoại trừ biết rằng Vũ Bích Phượng rất xinh đẹp ra thì cũng không biết cô là ai, tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả Đông Nhị Gia cũng không ngoại lệ, thậm chí còn có chút khiếp sợ bởi chỉ có hắn mới biết được nhà họ Vũ cường thế như thế nào.
Cuối cùng, ông anh họ mập mạp với cái trán hói của Đông Nhị Gia lại chuyển cho tôi 600 triệu, coi như là chi phí thuốc men cho anh em Diệc Thành.
Sau đó, hắn ta lại lúng túng chui vào xe của tôi, lấy ra một vật nhỏ nhấp nháy đèn đỏ.
“GPS định vị bình thường, so với thiết bị chuyên dụng cho quân đội tuy là kém hơn một chút nhưng để theo dõi hành tung xe của cậu ta thì chỉ cần thế là đủ.”
Ngô Diệc Thành lầm bẩm.
Bảo sao dường như đi đến đâu cũng có thể gặp được cái tên mập mạp trán hói này, tôi đi đến đâu anh ta cũng có thể tìm thấy được, thật sự là giang hồ hiểm ác mà.
Mọi người trong bàn ăn uống chơi đùa vui vẻ, chỉ có Ngô Diệc Thành với Đông Nhị Gia là bất hòa.
Sau khi trò chuyện mới biết, Đông Nhị Gia vậy mà cũng đã bị đuổi khỏi quân đội, càng khiến cho hai người nhất thời có thêm chủ đề nói chuyện, uống một hồi liền rối tinh rối mù.
Mặc dù bữa tiệc rượu cuối cùng cũng kết thúc, Đông Nhị Gia cùng với tên trán hói mập mạp rời đi, còn tôi lái xe đưa Ngô Diệc Thành về chỗ ở của Diêu Mộc Thanh, Vũ Bích Phượng lái xe đi phía sau tôi.
Sau khi đưa bọn họ về nhà, Vũ Bích Phượng hi vọng tôi có thể đi cùng cô ấy một lúc.
Lái xe đến chỗ đỗ xe của công viên, sau đó tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vũ Bích Phượng, sóng vai nhau đi bộ ở công viên.
Bàn tay nhỏ của Vũ Bích Phượng rất mịn màng, nắm trong tay có cảm giấc rát mềm mại, thanh mảnh và thoải mái.
“Bích Phượng, hỏi chị một chuyện.”
Vũ Bích Phượng “ừ” một tiếng, sau đó ánh mắt liền nhìn về phía tôi.
“Chị tại sao lại đẹp như vậy, từ cái mũi, ánh mắt đến cái miệng đều rất đẹp, kết hợp lại với nhau càng thêm đẹp. Càng lớn càng đẹp, dáng người cũng chuẩn, chân tay sau này cũng đều đẹp như vậy, làn da lại trắng, quả thực là không giống xưa.”
Vũ Bích Phượng hé miệng, mỉm cười một cách ngây ngô, lúc lâu sau mới nói: “cậu miệng ngọt quá đấy.”“Vậy chị nếm thử chút đi!”
Vũ Bích Phượng tựa đầu lên vai tôi, hạnh phúc cười: “Phong, tôi cũng hỏi cậu một chuyện.”
Tôi vừa gật đầu, cô lập tức thu lại vẻ mặt tươi cười, nghiêm túc nhìn tôi: “cậu và Trương Ngọc Dung rốt cuộc là có quan hệ gì?”
“Mới đầu chị còn cho rằng cậu vốn là chịu sự khống chế của cô ấy, nhưng hiện tại xem ra không phải là như vậy. Ngay cả việc Địa Liệt Hành Tinh cậu cũng có thể nhúng tay vào, chứng tỏ quan hệ của bọn cậu là không bình thường. Hơn nữa tin tức mà tôi thu được lúc cậu nằm viện, Trương Ngọc Dung vì cậu mà bỏ Trịnh Thế Hạo, gia đình Trịnh Thế Hạo rất khá, Trương Ngọc Dung thế mà lại nhất quyết bướng bỉnh với con trai nhà họ Trịnh. Vì cậu mà cô ấy có thể làm như vậy...”
Có thể nhìn ra được, Vũ Bích Phượng rất để ý quan hệ giữa tôi với Trương Ngọc Dung, cho nên tôi rất muốn biết lí do tại sao: “Vì sao chị quan tâm điều đó vậy?”
Sắc mặt Vũ Bích Phượng ửng đỏ, lập tức nắm chặt tay tôi không nói gì.
Có vẻ như tôi đã hiểu ra.
“chị nghi tôi với Trương Ngọc Dung lợi dụng tình cảm của chị để lừa tiền sao.”
“tôi...”
Vũ Bích Phượng muốn giải thích, nhưng rốt cuộc cũng không mở miệng. Không mở miệng, không giải thích tức là cam chịu.
“Không sao, dù chik có nghĩ như vậy cũng rất bình thường, nếu là tôi tôicũng sẽ nghĩ như vậy. Nếu cjik có thể nói ra chứng tỏ trong lòng chị có tôi, không coi tôi là người ngoài.”
Tôi vuốt mái tóc dài của Vũ Bích Phượng, nói: “Khi tôi lần đầu tiên gặp Trương Ngọc Dung, quả thực là giống như chị nghĩ. Cô ấy đã lấy 90 triệu mà chị cho tôi. Kỳ thực lúc ấy tôi đã rất hận cô ấy, bởi cô ấy nói việc sống chết của ba tôi không có liên quan gì tới cô ấy.”
“Nhưng sau khi từ từ tiếp xúc, tôi phát hiện ra cô ấy vốn không phải là xấu. Có lẽ đối với người khác cô ấy là người xấu nhưng đối với tôi lại rất tốt, chỉ cần như vậy là đủ. Nếu cần một mối quan hệ để miêu tả quan hệ của anh với cô ấy lúc đó, thì có lẽ... chính là chị em cùng ba khác mẹ.”
Vũ Bích Phượng gật gật đầu, lập tức nhẹ giọng tò mò: “Quan hệ tốt như vậy, vậy cậu có cùng ngủ một giường không?”
Tôi thẳng một đường trực tiếp nắm lấy bàn tay nhỏ bé chạm vào nơi cứng rắn kia, khiến cho cô có chút ngượng ngùng.
“chị sờ xem, chỗ này đạt tiêu chuẩn đàn ông, đây là vì chik mà giữ gìn, cảm nhận được không, nơi này cứng nóng, nếu chị dùng bàn tay nhỏ bé của mình vuốt ve nó, nó liền sẽ phóng ra, tốc độ so với Thần khí còn nhanh hơn.”
Vũ Bích Phượng vô cùng xấu hổ, gắt lên: “cậu đáng ghét!!!”
Sau khi trêu trọc Vũ Bích Phượng, tôi nắm lấy vai cô: “Kỳ thực mà nói, là cô ấy không muốn ăn tôu mà thôi. Nếu Trương Ngọc Dung thật sự muốn ăn tôi, tôi lấy tư cách gì mà chạy chứ.”
Vũ Bích Phượng kiềm chế xấu hổ, gật đầu nói: “Đây là sự thật.”
“Đúng vậy, cho nên chị mau chóng ăn tôi luôn đi, nếu không một ngày nào đó Trương Ngọc Dung mà nhịn không được, muốn làm thì sao. Tôi còn chưa được đi vào trong cơ thể ấm áp của chị nữa!”
“Đồ lưu manh, Trần Cẩn Phong cậu là cái đồ xấu xa!!”
Sau khi cùng Vũ Bích Phượng vui đùa ầm ĩ, chúng tôi đi vào sâu trong công viên.
Đột nhiên, xa xa trong rừng vang lên tiếng xào xạc.“Phong, cậu nghe thử, đây là tiếng gì?!”
“Chắc gió thổi chăng?”
Tôi nghiêng tai lắng nghe, đúng là không phải tiếng gió thổi. Tôi cảm nhận được bàn tay bé nhó mềm mại kia đang ngày càng nắm chặt tay tôi, vì thế tôi quay lại khuyên nhủ Vũ Bích Phượng: “Không cần lo lắng, công viên trong thành phố không có khả năng sẽ xuất hiện thú dữ, cùng lắm chỉ có thể là một con chó đi lạc mà thôi.”
Vũ Bích Phượng lên tiếng, nhưng tay siết ngày càng chặt.
Những âm thanh phía sau vang lên, khiến cho tay cô không biết phải đặt chỗ nào.
“A, a, a...”
Những âm thanh vang lên từ phía chỗ tối trong rừng nhất thời khiến cho gương mặt Vũ Bích Phượng trở nên đỏ bừng.
“Lúc chị tìm mấy con vịt, có lẽ cũng sẽ có những âm thanh này nhỉ?”
“tôi thực sự không có làm, tôi chỉ tìm bọn họ để phát tiết áp lực mà thôi, cậu cũng biết đấy!”
Vũ Bích Phượng xấu hổ giải thích.
Tôi vỗ nhẹ cặp mông đầy đặn của cô, sau đó xoay người nhặt hai viên đá nhỏ lên, đưa cho cô một viên.
“tôi đếm 123, sau đó chúng ta cùng ném về hướng đó.”
“Đừng, nhỡ đâu bọn họ đuổi theo thì sao, sẽ rất khó xử.”
“Bọn họ có thể đuổi theo khi đang khỏa thân sao?”
Dưới sự khích lệ của tôi, Vũ Bích Phượng cuối cùng cũng nhận lấy viên đá, tinh thần được kích động mà mỉm cười xấu xa. Có thể nhìn ra được, cô cũng là một đứa trẻ nghịch ngợm.
Cảm nhận được ở trong rừng sâu kia đang trong lúc động tình, tôi nhỏ giọng hô: “Ba, hai, một!”
Sau đó, viên đá trong tay Vũ Bích Phượng bị ném mạnh đi.
Ngay sau đó, trong rừng vang lên tiếng “ai ui”, tôi kéo Vũ Bích Phượng bỏ chạy.
Vũ Bích Phượng vừa vui vừa tức giận. Vui hiển nhiên là vì vừa làm chuyện xấu, tức giận là vì bị tôi lừa.
“Trần Cẩn Phong cậu đúng là một tên xấu xa, cổ vũ tôi ném đã mà viên đá trong tay cậu vẫn còn!”
“Ồ, làm phiền chuyện tốt của người khác chính là tạo nghiệt nha, nhỡ đâu... tạo ra bóng ma tâm lí cho người khác, mỗi lần làm chuyện đó lại sợ có người ném đã mình. Chuyện thiếu đạo đức như vậy, tôi không làm được.”
“Tên xấu xa, ăn cắp bò còn để tôi kéo dây, cậu như vậy thật xấu xa...”
Sau khi cùng Vũ Bích Phượng chơi đùa, chúng tôi quay lại xe.
Vũ Bích Phượng vẫn còn tức giận, tôi liền nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhắm miệng hôn xuống.
Cặp môi đỏ mọng kia, ấm áp, mềm mại, nóng bỏng khiến người ta lưu luyến rồi lại nhịn không dược mà muốn nhấm nháp những chỗ khác.
Thế nên, tôi đặt hai tay lên bắp chân mịn màng của cô, chậm rãi di chuyển lên phía trên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.