Angel:"Ở, ở đây tôi xin chân thành cảm ơn anh vừa rồi đã cứu tôi, Diệt Thiên-san, nếu không có anh tôi không biết phải làm gì cả, tôi vừa rồi quên cả cảm ơn thật xin lỗi.
Diệt Thiên:"... (Tôi cứu bọn nó được chứ? không cứu để cô xử cả bọn à, mà vũ khí nhỏ giấu đâu thế? không thấy luôn, giấu kỹ thế),À ok, có chuyện gì để sau đi, đừng cử động mạnh, để tôi sơ cứu trước đã rồi chở đi bệnh viện.
Anh lấy lưỡi lam.
Angel:"Diệt, Diệt Thiên-san, anh, anh muốn làm gì...?
Diệt Thiên:"Nặn bớt máu độc, tôi xin lỗi trước, không hút máu độc đâu nhé, làm thế có thể chết do thấm máu qua đường miệng, vì gần trung ương thần kinh đó, nên chỉ còn cách dùng lưỡi lam rạch vết thương để nặn máu thôi.
Anh rạch một đường 1cm nặn cho máu chảy ồ ạt ra, rồi xịt cồn vào:
"Để ngăn tự lành vết thương gim thêm mấy cây kim nhé, làm như vậy để khi chạy xe sẽ thải bớt máu độc ra, tránh độc tố lan nhanh ra cơ thể.
Angel:...
Tôi đã làm gì để phải chịu tội như vầy, huhu... anh cũng chả biết có hiệu quả không cứ làm thôi, dù sao có anh cũng chả chết được.
Diệt Thiên:"(Ôi dự định hóng chuyện rồi về nhà ôm ấp tí, mà gặp cú này tốn thời gian nữa),Cô đứng được chứ?
Angel:"Chân tôi tê quá không còn cảm giác luôn rồi.
Siếc kiểu đó máu khó lưu thông bị vậy là phải.
Diệt Thiên:"Để tôi dìu cô đứng dậy, từ từ thôi.
Angel:"Ahhh, ahhh đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/decade-toi-thuong-he-thong/3645044/chuong-597.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.