“Nha, Con khỉ lông vàng kia,… Ngươi là bị bệnh mù màu hay sao?? Ta muốn đồ màu lam, là màu lam!! Ngươi đem tới màu vàng này sơn loạn lên đồ đạc làm cái quái gì vậy?”
Nhìn căn phòng mà chính mình đã chuẩn bị màu sắc vô cùng tốt đã bị cái màu vàng một mảnh chói mắt kia hoàn toàn phá hủy, Uhey nổi trận lôi đình với người đang vui tươi hớn hở tô vẽ lên tường. Jeremy, đồ chết tiệt!
Hwang Tae Kyung có kiêu ngạo không tới trợ giúp nàng cũng còn hơn là người chuyên môn gây trở ngại Jeremy này, thật sự làm nàng điên đầu mất thôi!.
“Ô…ô… ta, ta chỉ là muốn hỗ trợ thôi…” nghe tiếng Uhey quát lớn, tiểu tử kia lại ủy khuất trốn biệt vào trong góc xoa xoa móng tay mình.
Kang Shin Woo xoa xoa đầu Jeremy trấn an, tiếp lời nói:
“Quên đi, Jeremy, cậu mau đi nghỉ ngơi trước đi!”
“Ân, “ Jeremy nhu thuận gật gật đầu, như được đại xá, ngay lập tức chạy ra khỏi phòng nhanh như làn gió.
Trên trán Uhey ngay lập tức có ba sọc hắc tuyến chỷ dài. Sao hắn lại chạy nhanh chư vậy a? chẳng lẽ ở đây có cái gì vô cùng đáng sợ?
Như nhìn ra nghi vấn của nàng, Kang Shin Woo lại lên tiếng an ủi: “Jeremy chính là tính cách như vậy hơi tẻ con một chút, nhung mà hắn thật sự là muốn giúp đỡ”
Gì vậy? nàng có nói cái gì sao?? Làm sao hệt như nàng khi dễ hắn vậy? tuy rằng giờ ngoài mặt Kang Shin Woo cười, có trời mới biết giờ trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dearing-yeu-khong-khong/3042612/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.