Mọi người tưởng rằng Cố Ngụy không bao giờ nổi giận ư? Sai bét!
Trước giờ đều do anh kiềm chế mà thôi.
Cố Ngụy: "Khi nào em quay về?" (Ngữ khí dịu dàng.)
Tôi: "Một thời gian nữa."
Cố Ngụy: "Là ý gì?" (Bắt đầu không dịu dàng nữa.)
Tôi: "Ý trên mặt chữ."
Cố Ngụy: "Tết thì sao?" (Bắt đầu nghiêm giọng.)
Tôi: "Chắc là, có khả năng, đại khái là… chưa biết được."
Cố Ngụy: "Chẳng phải em nói là cuối tháng một sẽ về sao?" (Bắt đầu nghiêm nghị hơn.)
Tôi: "Thời gian… cũng chưa chắc chắn được như thế. Có lẽ là… sẽ muộn mất dăm ba hôm."
Cố Ngụy: "Quan niệm về thời gian của một nhà nghiên cứu khoa học có thể tệ đến vậy sao?" (Bắt đầu nghiêm trọng.)
Tôi: "Em… cũng không thể… chưa kết thúc dự án mà đã về trước được."
Cố Ngụy: "Thế anh phải ăn Tết một mình sao?" (Bắt đầu chất vấn.)
Tôi: "Vẫn còn các bố, các mẹ, ông nội…"
Cố Ngụy: "Anh ăn Tết một mình!" (Bắt đầu nổi giận.)
Tôi: "À…" (Cạn lời.)
Cố Ngụy: "Điều này có thể ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng và hạnh phúc gia đình đấy! Chỉ có một mình anh! Ăn cơm một mình, ngủ một mình, xem Chào xuân một mình…" (Bắt đầu tụng kinh như Đường tăng.)
Tôi biết mình như vậy là không đúng, nhưng nghe thấy anh đột nhiên cứ lải nhải như ông già vậy, chẳng hiểu sao lại thấy tếu táo.
Vì thế tôi liền bật cười.
Cố Ngụy hoàn toàn bùng nổ: "Lâm Chi Hiệu!"
Tôi giơ tay thề với trời: "Em đảm bảo sau khi làm xong công việc sẽ lập tức cuốn gói."
Cố Ngụy: "Lâm Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dear-doctor-quang-doi-con-lai-xin-chi-giao-nhieu-hon/1794483/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.