Hôm diễn ra hôn lễ của Tam Tam, tôi ngà ngà say, bế Tiểu Canh không cẩn thận bị sụn lưng. Tôi vốn tưởng không phải chuyện gì to tát, nhưng càng ngày càng thấy không ổn, bèn tới bệnh viện, làm theo lời bác sĩ, dán cao.
Sau khi cảm giác bỏng rát quá đi, cột sống hơi tê tê, sau khi dán loại cao này lên, sau khoảng mười phút, thành phần tương tự như long não sẽ khiến cho bạn cảm thấy mát lạnh, giống hệt như gõ búa dọc theo cột sống của bạn vậy, rất khó chịu.
Tôi nằm trên giường lăn qua lộn lại: "Xong rồi, em sắp hiện nguyên hình rồi."
Cố Ngụy: "Nào, nhanh, bay vào vòng tay anh."
Buổi tối đi ngủ, ga trải giường thì lạnh, chăn điện lại nóng, tôi cứ nửa tỉnh nửa mê, nhìn chăm chú Cố Ngụy bên cạnh. Chiều hôm sau anh có ca phẫu thuật, cứ trằn trọc quay ngang giẫy ngửa sẽ khiến anh mất ngủ, vì thế tôi quyết định bò dậy, sang phòng ngủ của khách.
Lúc tôi đàn trùm chăn lăn qua lăn lại, Cố Ngụy đẩy cửa bước vào.
Tôi: "Anh không ngủ à?"
Cố Ngụy: "Anh cứ tưởng em đi vào nhà vệ sinh." Nói xong liền luồn tay vào trong chăn, lòng bàn tay úp lên miếng cao dán của tôi, nói: "Sao thế? Không thỏa mái à?"
Tôi: "Lạnh."
Anh vén chăn lên, chui vào.
Tôi: "Anh về phòng ngủ đi."
Anh "ừm" một tiếng, nhưng vẫn kéo gối nằm xuống.
Tôi quay lưng về phía anh, không động đậy. Một lúc lâu sau, tay anh lại luồn qua góc áo ngủ của tôi, áp vào miếng cao dán: "Có đỡ hơn chưa?"
"Ừm."
Sưởi được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dear-doctor-quang-doi-con-lai-xin-chi-giao-nhieu-hon/1794473/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.