Tôi và đồng nghiệp cùng đi thành phố J công tác. Hai ngày trước khi trở về thành phố X, sáng ra lúc tỉnh dậy tôi thấy đau đầu, nhưng lại nghĩ chắc không có vấn đề gì, uống viên thuốc rồi lại đi làm tiếp. Kết quả, chẳng hiểu sao sốt cao phải nhập viện. Lúc Cố Nguỵ gọi điện thoại tới, tôi nhấc cánh tay đang tê rần lên kẹp được chiếc điện thoại giữa tai và gối.
Cố Nguỵ: “Đã hạ sốt chưa?”
Tôi: “Chăc là rồi.”
Cố Nguỵ: “Đừng có đi đâu.”
Tôi: “Anh định tới sao?”
Cố Nguỵ “ừm” một tiếng: “Anh phải đón em về.”
Tư duy đang mơ màng của tôi chợt tỉnh táo hoàn toàn, nhưng lại bị cảm giác ngọt ngào làm cho mụ mị đầu óc, bắt đầu làm nũng: “Cố Nguỵ, anh đừng cúp điện thoại, anh nói chuyện với em đi.”
Cố Nguỵ hít sâu một hơi: “Em ngoan ngoãn nằm ngủ đi.”
Chín rưỡi tối, Cố Nguỵ ngồi tàu cao tốc xuất phát, lúc anh tới bệnh viện đã là rạng sáng hôm sau.
Tôi cảm giác điện thoại ở bên tai bị ai đó rút ra, vừa mở mắt đã trông thấy Cố Nguỵ. Anh áp tay lên trán tôi. Tôi ngửi thấy mùi ẩm ướt trên áo sơmi của anh: “Ngoài kia đang mưa sao?”
“Ừ, mưa.” Cố Nguỵ đặt tay xuống, lấy ghế ngồi sang bên cạnh, nheo mắt nhìn danh sách thuốc truyền treo trên đầu giường, sau đó đưa tay vén những sợi tóc loà xoà trên mặt tôi, anh im lặng nhìn tôi chăm chú. Dáng vẻ rõ ràng là có tâm sự nhưng lại kìm nén của anh khiến sự áy náy trong tôi trỗi dậy: “Em cứ tưởng truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dear-doctor-quang-doi-con-lai-xin-chi-giao-nhieu-hon/1794469/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.