Đêm giao thừa năm 2013, tôi gọi điện chúc tết bố mẹ Cố. Ông nội nhận điện thoại, trò chuyện với tôi: "Tiểu Bắc vừa gọi điện thoại về xong. Nói chuyện lâu lắm, mà chỉ có mỗi một chủ đề thôi đó là cảm giác sống một mình chẳng hay ho chút nào."
Tôi hơi khó xử, bèn cười khan hai tiếng.
Ông nội: "Tiểu Bắc là đứa trẻ không giỏi biểu đạt cảm xúc của mình. Đàn ông thường như vậy, có nhiều lời không biết làm sao để mở miệng. Trong lòng nó có nhớ nhung hơn nữa cũng sẽ ngại không nói ra đâu."
Tôi bật cười: "Ông nội, ông yên tâm, con hiểu mà, hơn nữa những gì mà Cố Ngụy biểu đạt với con đều rất rõ ràng, dễ hiểu ạ."
Chiều ngày hôm sau, ở Berlin đang là buổi sáng. Tôi gửi một yêu cầu gọi video.
Tôi: "Anh Cố, chúc mừng năm mới. Dậy đi nào."
Cố Ngụy mắt nhắm mắt mở: "Hôm qua ngủ muộn lắm."
Tôi vì: "Vì sao?"
Cố Ngụy: "Cô đơn nên khó ngủ."
Tôi cười: "Có cần em đến thăm anh không?"
Mắt Cố Ngụy trở nên tỉnh táo trong chớp mắt: "Thật sao?", sau đó lại lắc đầu: "Em không cần tới đâu."
Tôi: "Vì sao?"
Cố Ngụy: "Em mà đến là sẽ không về được nữa đâu."
Những lo lắng của ông nội về anh hoàn toàn trở nên dư thừa rồi.
- ------------------
N
ăm mới qua đi, thời gian trôi qua thật nhanh, thời gian Cố Ngụy quay về bắt đầu được đếm ngược.
Nhà mới sửa sang xong, tôi quay video gửi cho anh, anh rất vừa lòng: "Rất tốt, chỉ thiếu anh nữa thôi."
Tôi bày đầy cây xanh trong nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dear-doctor-quang-doi-con-lai-xin-chi-giao-nhieu-hon/1794460/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.