Có đôi khi cuộc sống giống như một dấu chấm hỏi chưa kịp xóa đi, nó sẽ chẳng bao giờ diễn ra theo một kịch bản viết sẵn nào đó. Khi tôi tưởng mình sẽ được ở bên Cố Ngụy hằng ngày thì lại biết tin anh phải đi Berlin tu nghiệp. Đầu óc tôi giống như một tấm bảng đen đầy chữ đột nhiên bị một chiếc giẻ lau xóa sạch sẽ không còn chút nào cả.
Đính hôn chính là "vốn định kết hôn nhưng thời gian không cho phép".
Sau khi biết tin Cố Ngụy phải ra nước ngoài, hai người chúng tôi đã trầm lặng một thời gian, không biết nói gì với nhau. Buổi tối, tôi tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm, đang chuẩn bị tới phòng dành cho khách thì bị Cố Ngụy chờ sẵn ở ngoài cửa, sau đó kéo thẳng vào phòng anh. Ông nội và bố mẹ Cố đưa mắt nhìn hai chúng tôi sau đó nhanh chóng quay đầu tiếp tục nhìn vào màn hình tivi.
Nếu phụ huynh đã không có ý kiến gì vậy thì tôi cũng không cần phải lo lắng gì nữa, nằm luôn lên giường Cố Ngụy, chuẩn bị ngủ. Lim dim một lúc, tôi mở mắt ra lại thấy Cố Ngụy đang ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn tôi.
Nếu nói là không lưu luyến gì, đó là nói dối. Nhưng cơ hội này thật hiếm có, nếu không đi, tôi còn thấy hối hận thay anh. Tôi đưa tay ra, chọc chọc và ngón tay anh: "Coi như em cho anh vay nửa năm, sau này nhớ trả em đấy."
Tôi liệt kê ra một danh sách dài, sau đó bắt đầu sắp xếp hành lý cho Cố Ngụy, sau đó lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dear-doctor-quang-doi-con-lai-xin-chi-giao-nhieu-hon/1794458/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.