Có một thời gian, tâm trạng của tôi và Tam Tam đều không tốt. Tuy công việc của Tam Tam đã đi vào quỹ đạo, nhưng lại cô đơn một mình. Còn tôi, tuy đường tình rực rỡ sáng láng nhưng lại nhiều khó khăn trong lúc đi thực nghiệm.
Có một lần nó trốn làm đi tìm tôi. Lúc ấy tôi vừa xách một đống đồ từ trong siêu thị ra. Hai chúng tôi cùng nhau quay về căn hộ của Bác sĩ. Tam Tam ôm cốc trà, mãi không nói một lời. Vừa mở miệng ra, câu đầu tiên chính là: “Hiệu Hiệu, mày quyết định ở lại thành phố X rồi?”
Tôi khẽ “Ừm” một tiếng.
Tam Tam: “Tao muốn quay về thành phố Y.”
Tôi hơi bất ngờ. Trong nhóm bạn bè, kể cả bạn học, công việc của Tam Tam luôn khiến người ta ngưỡng mộ, được làm việc đúng chuyên ngành bản thân yêu thích, lại có cơ hội phát triển. Bình thường, cho dù áp lực công việc lớn đến đâu nó cũng chịu được, vì thế công việc chắn chắc không phải lí do rời đi.
Tam Tam: “Có rất nhiều lúc tao cảm thấy bản thân không thuộc về thành phố này. Mỗi ngày tan làm, trên đường đi làm về, đầu óc đều hoàn toàn trống rỗng. Về đến nhà, ăn đại cái gì đó, rồi lên mạng, rồi tắm rửa đi ngủ. Mở mắt ra lại bắt đầu một ngày mới, như một cái máy vậy. Công việc thì ở đâu mà chẳng làm được. Nếu ở thành phố này không có mái ấm dành cho mình, thì ở lại làm gì nữa?”
Rất nhiều bạn học của tôi, đặc biệt là các cô gái, đa phần đều như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dear-doctor-quang-doi-con-lai-xin-chi-giao-nhieu-hon/1794442/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.