Từ sau khi lĩnh chứng, tôi sâu sắc cảm thấy Bác sĩ đã trở nên kiêu ngạo.
Thanh niên tốt từng ôn tồn gọi điện thoại:" Hôm nay có về không? Có cần anh đến đón em không?" đã một đi không trở lại, thay vào đó là " Anh qua đó hay là em trở về, em chọn một trong hai đi."
Ây ya, hương vị của một sợi vô gian đạo, chỉ là cùng nhau đi ăn tối thôi sao?
Sau khi lĩnh chứng, Bác sĩ đối với việc ăn tối cùng nhau khá là cố chấp, nguyên nhân thì tôi không biết, tuy nhiên bởi vì cả hai đều bận rộn, việc cùng ăn cơm tối này, trên cơ bản chỉ giao tiếp bằng lời nói mà khó lòng thực hiện.
Ngày thứ năm sau khi lĩnh chứng, tôi bị Bác sĩ xách về nhà trọ ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Bác sĩ lại yên lặng.
Tôi hỏi:" Mấy ngày không gặp, anh không có lời gì muốn nói với em sao?"
" Nói với em cái gì?"
" A, vậy thì thôi." Tôi cúi đầu tiếp tục ăn.
Rửa bắt xong, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Bác sĩ:" Anh hôm nay từ chối hai bữa tiệc."
" Ồ, sức hấp dẫn của anh thật tuyệt nha."
Bác sĩ nhăn mặt một chút:" Vì bồi em đó."
" Em có thể tự mình ăn."
Bác sĩ đỡ trán:" Anh sớm muộn cũng bị em làm cho tức chết."
" Em làm sao nỡ..."
Tôi còn chưa tiếp tục nói Bác sĩ đã tiến tới, bá đạo hôn tôi.
Môi Bác sĩ rất mềm cho nên tôi luôn là bắt đầu rất hưởng thụ càng về sau càng không thở nổi....
" Anh... anh muốn gì"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dear-doctor-quang-doi-con-lai-xin-chi-giao-nhieu-hon/1794435/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.