Sau khi về nhà, tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, tôi gục đầu vào gối, ngủ.
Nhưng không tài nào ngủ nổi,ngẩn ngơ nghe tiếng nước róc rách trong phòng tắm.
Cho đến khi Cố Nguỵ ôm tôi từ phía sau: "Hiệu Hiệu..."
Tôi mới thì thầm: "Ngủ đi. Mệt."
Chiều, hai người ngồi trên sofa, anh xem TV, tôi lên CNKI (cơ sở dữ liệu học thuật điện tử Trung Quốc).
Suốt hai tiếng đồng hồ chỉ nói với nhau đúng một câu:
"Em xem gì đấy?"
"Đứt gãy nham thạch."
Ba giờ hơn, Tam Tam gọi điện rủ tôi đi chơi, tôi nhìn về phía Cố Nguỵ, anh chống cằm mắt không rời... quảng cáo trên TV, gật đầu.
Trước khi đi, tôi do dự một lát, cuối cùng vẫn vòng qua, thơm má anh một cái: "Em đi nhé."
Anh ngẩng đầu, nắm tay tôi: "Nhớ về sớm."
Nói hoa mỹ là "đi chơi", thực ra chỉ có hai cô gái lòng đầy phiền muộn, gọi một cốc nước,ngồi thẫn thờ trong McDonald"s.
Chỉ đến khi một bà mẹ trẻ ở bàn bên liếc chúng tôi đến lần thứ n,tôi mới cảm thấy hình ảnh này hơi... dị.
Tôi chọc chọc tay Tam Tam: "Biết yêu rồi à?" Chứ tôi không thể nghĩ nổi còn điều gì có thể khiến Tâm Tam bỗng hoá thành chú nai vàng ngơ ngác như vậy.
Tam Tam bỗng bực bội giật tóc: "Một người đàn ông... phải như thế nào mới được coi là đặc biệt quan tâm đến mình?"
"Từng này tuổi đầu mày mới hỏi câu này... đủ để thấy người kia đã đặc biệt quan tâm đến mày. Sao? Đổ chưa?"
"Đổ cái gì!" Tam Tam nghiêm mặt, "Quyết tâm không thể bị lay động bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dear-doctor-quang-doi-con-lai-xin-chi-giao-nhieu-hon/1794415/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.