Nhà của anh chỉ có một chiếc giường, nên tôi đã hồi hộp đến quên cả hồi hộp.
Nằm ngay đơ giữa giường, trên người tôi, trừ đồ lót thì toàn là quần áo của Cố Ngụy, hễ động đậy là lại thấy xấu hổ...
Lúc tôi còn đang nghĩ ngợi "tại sao mình lại đến nông nỗi này", anh bước ra khỏi phòng tắm.
Tôi quyết định nhắm mắt giả chết, âm thầm nghe anh lau tóc, uống nước, tắt máy tính, nạp tiền điện thoại,và... tắt đèn.
Khi chăn bị xốc lên, lông tơ khắp người tôi dựng đứng.
"Lâm Chi Hiệu, chúng ta cần nói chuyện."
Tôi thở phào, mở mắt: "Nói cái gì cơ?"
"Em nghĩ gì về nghề bác sĩ?"
"Cứu người."
"...Về hôn nhân."
"Thường kết hôn muộn."
"...Về yêu đương."
"Rất bận."
Cố Ngụy bỏ cuộc, nằm xuống ôm tôi vào lòng, khẽ thở dài: "Ngủ đi."
Tôi chìm đắm trong mùi sữa tắm nhạt nhạt, lắng nghe nhịp tim vững vàng của anh, chuẩn bị ngủ, sau năm phút, ngủ thật.Theo lời Bác sĩ, "Không thể nào thích ứng nhanh hơn được nữa."
Tuy Tết năm nay xảy ra vài chuyện không vui, nhưng không phải không có lợi. Ít nhất, chúng tôi đã gần nhau thêm vài bước, tự nhiên hơn vài phần.Đặc biệt là Cố Ngụy, dù vẫn trưng khuôn mặt vui vẻ vạn năm, nhưng cảm xúc thật thể hiện ngày càng rõ ràng nơi đuôi mày khóe mắt.
Hai ngày sau anh được nghỉ, tôi bị giam trong nhà anh... dọn dẹp vệ sinh. Sự thật đã chứng minh, khi tình yêu lên tiếng, ngôi nhà 40 mét vuông cũng có thể quét dọn mất hai ngày.
Cố Ngụy là minh chứng rõ ràng nhất cho câu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dear-doctor-quang-doi-con-lai-xin-chi-giao-nhieu-hon/1794407/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.