Ngày 27 tháng 5 năm 2009
Ngày hoá trị thứ ba rất đau đớn, thầy Lâm đã sụt gần mười cân, mặt mũi hốc hác, dù bác sĩ chủ nhiệm đã đổi phương án, chia thuốc ra làm hai ngày để giảm bớt phản ứng nhưng thầy Lâm vẫn nôn suốt từ sáng hôm qua, ói hết mật xanh mật vàng, thâu đêm thâu ngày. Đến sáng nay truyền xong một chai Oxaliplatin, thầy Lâm đã nằm bò trong lòng tôi, không nói nổi câu nào. Sờ xương sườn gồ ghề trên người thầy qua lớp áo đẫm mồ hôi, bỗng nhiên tôi muốn khóc.
Tôi đến phòng Bác sĩ: "Có thể không dùng hoá xạ trị không? Người bình thường không ăn không uống không ngủ còn không chịu được." Huống hồ là người mới làm phẫu thuật.
Bác sĩ Cố rút bệnh án của thầy Lâm, chẩn đoán: "Ba em thuộc loại ung thư biểu mô tuyến tuýp biệt hoá kém."
Tôi ngơ ngác lắc đầu.
"Ung thư ác tính, tiên lượng xấu, di căn sớm, dễ dàng tái phát."
Tôi im lặng, nhìn bệnh án rất lâu mới cứng ngắc hỏi: "Kết quả xét nghiệm mô bệnh học sau phẫu thuật bảo rất ổn mà?"
Bác sĩ nhìn tôi, không nói gì.
Trước khi ra ngoài, tôi hỏi Bác sĩ: "Liệu hoá trị có tác dụng không, có thể... nói thật cho em không."
Bác sĩ nhíu mày: "Tiêu diệt những tế bào ung thư có khả năng còn sót lại, tránh di căn. Những thứ khác không có tác dụng lắm."
Tối, tôi ôm gối ngồi trên ghế nghỉ gần thang máy, ngẩn người ngắm sao trời ngoài cửa sổ.
Nghe có tiếng động, tôi quay sang thấy Bác sĩ đang đứng bên, tay đút trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dear-doctor-quang-doi-con-lai-xin-chi-giao-nhieu-hon/1794399/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.