Ngày 9 tháng 4 năm 2009
Bệnh viện mới đến một số bác sĩ và y tá thực tập, trên hành lang thỉnh thoảng lại có một đoàn người đi qua đi lại, trông cực kì hoành tráng. Nghe loáng thoáng tiếng các bác sĩ kiểm tra tập thể ở phòng bên, tim tôi đập nhanh thêm vài nhịp. Khi bác sĩ chủ nhiệm đẩy cửa bước vào, tôi vô thức nhìn xuống. Gần hai mươi người chen lấn làm căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt, bác sĩ chủ nhiệm và thầy Lâm tay trong tay lắc qua lắc lại làm tôi hoa hết cả mắt, đành nhìn sang bên cạnh. Bác sĩ tay cầm bệnh án đặt bên người, lẳng lặng buông mi mỉm cười, làm tôi chợt nhớ đến nụ cười khi nhặt hoa của Tôn giả Đại Ca Diếp mà bà ngoại từng kể ngày thơ bé, nhìn như hiểu, mà lại không hiểu.
Sau này, Bác sĩ nhớ lại: "Hai mươi ngày không gặp vẫn thấy bình thường, chỉ đến khi thấy em, anh mới nhận ra mình vui thế nào."
Tám rưỡi, y tá trưởng đến châm cứu cho thầy Lâm, đằng sau còn có một người mới, dáng nhỏ nhắn, lúc cười mắt cong cong, lộ hai má lúm đồng tiền ngọt ngào. Khi y tá trưởng châm cứu, cô bé ngồi xuống, há miệng nhìn không chớp mắt, như một cây nấm nhỏ.
Một tiếng sau, Nấm nhỏ tới thay nước cho thầy Lâm. Nhìn cô bé loay hoay viết ghi chú thay nước, thầy Lâm tò mò hỏi: "Cháu bé bao nhiêu tuổi rồi? Người ở đâu?"
"Người tỉnh K ạ. Cháu 21 tuổi rồi nè, không có bé á!"
Mẹ: "Trùng hợp thế, quê ngoại của bác cũng ở tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dear-doctor-quang-doi-con-lai-xin-chi-giao-nhieu-hon/1794397/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.