Ngày 12 tháng 3 năm 2009
Vừa bước ra ngoài, chuẩn bị về khách sạn tắm rửa nghỉ ngơi thì thấy bác sĩ Cố đi ra từ phòng bên, rảo bước về phòng làm việc.
Tôi đứng cách anh chừng hai mét, nhìn anh cong cong ngón tay, vừa đi vừa thỉnh thoảng gõ gõ vào tay vịn hành lang tạo nên những tiếng động nho nhỏ, tự đùa tự vui. Tôi nhận ra rằng, khi đang suy nghĩ chuyện gì đó, nếu vui vẻ, anh sẽ gõ đốt ngón tay vào tủ, bàn làm việc hoặc tay vịn hành lang. Còn nếu không vui, anh sẽ đặt tay lên đùi, đầu ngón tay trỏ cọ nhè nhẹ. Chắc đó là thói quen vô thức của anh.
Giống như bé con mười tháng tuổi nhà hàng xóm, mẹ là fan cuồng Franz Liszt, cài nhạc chuông điện thoại là bản "La Campanella". Mỗi khi có ai gọi đến, bé sẽ đập vách nôi của mình theo tiếng nhạc, "tự đùa tự vui". Nghĩ vậy tôi không nhịn được mà bật cười.
Bỗng Bác sĩ quay lại... Mẹ ơi, con có cười ra tiếng đâu.
Nếu một người đang cười mà dừng lại bất ngờ, đảm bảo mặt sẽ y như vừa nuốt phải ruồi, vậy nên tôi cố gắng níu kéo nụ cười dang dở. Người nhà bệnh nhân cười với bác sĩ, chắc cũng chẳng có gì lạ.
Bác sĩ lịch sự mỉm cười, đút tay vào túi áo blouse, tiếp tục đi về phía trước. Nhưng rõ ràng tôi thấy tai anh đỏ bừng.
Một giờ chiều. Về phòng bệnh, mẹ bảo tôi đi lấy kết quả xét nghiệm máu của thầy Lâm ở phòng Bác sĩ. Chưa đến giờ làm việc nên các bác sĩ trẻ đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dear-doctor-quang-doi-con-lai-xin-chi-giao-nhieu-hon/1794392/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.