Dịch giả: KtXd 
Thu Trường Phong đi một mạch tới Thất nha phố. Lúc này là hoàng hôn, ráng chiều rực rỡ. Chân trời xa nhuộm đậm sắc đỏ vàng vừa bao la, vừa trống vắng. Hắn nhìn bóng chiều tà, không hiểu sao trong đầu nghĩ tới một câu thơ cổ. 
Tịch dương vô hạn hảo, chích thị cận hoàng hôn. 
(tạm dịch: Ánh tà dương tuyệt đẹp, tiếc là lúc hoàng hôn | Trời chiều ráng trời rất đẹp nhưng tiếc là chỉ đến hoàng hôn mới có, mà hoàng hôn thì rất ngắn, cảnh đẹp không kéo được dài) 
* Nguyên văn 
Đăng Lạc-Du Nguyên 
Hướng vãn ý bất thích, 
Khu xa đăng cổ nguyên. 
Tịch dương vô hạn hảo, 
Chỉ thị cận hoàng hôn. 
Lý Thương Ẩn 
Lên Lạc-Du nguyên 
Chiều tối lòng buồn bã, 
Rong xe lên cổ phần. 
Nắng chiều đẹp vô hạn, 
Chỉ tiếc sắp hoàng hôn. 
Trần Trọng San dịch 
Lạc-Du nguyên: Tên một khu du lãm nổi tiếng tại Trường An 
Hắn cười gượng gạo, nhìn vết thương trên cánh tay trong lòng cảm giác có phần trống trải. Một lát sau, hắn kéo ống tay áo lên, đi đến bờ sông. 
Những người đánh cá trở về, những trẻ nhỏ đang chơi đùa, những cô gái bán cá trên thuyền nhìn thấy bộ dáng đầm đìa máu của hắn thì hiện lên vẻ kinh ngạc. Thu Trường Phong không để ý tới mọi người, đi tới bến tàu. Khi vừa đứng lại nơi đó, hắn thấy một chiếc thuyền lớn chạy tới. 
Thuyền có ba cột buồm hai tầng, boong thuyền rắn chắc, mạn thuyền uốn cong, mặc dù còn kém xa chiếc thuyền đi biển của Trịnh Hòa nhưng nhìn cấu trúc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-yen/2868730/quyen-2-chuong-6-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.