Dịch giả: bubuchenchen&Bin7121
Bầu không khí dường như chìm vào màn đêm sâu thẳm càng làm tăng thêm vẻ tĩnh mịch trên thuyền. Ngay đến mặt trăng kia dường như cũng sợ sát khí của Hán Vương đã thu mình ẩn nấp vào bên trong các đám mây.
Chợt có người tiến đến đè bọn người Vinh công tử xuống sàn, lúc này bọn chúng như vừa từ cơn mộng tỉnh lại kêu lên: "Vương gia, tiểu nhân không tạo phản, tiểu nhân không cấu kết loạn đảng. Thỉnh Vương gia
"
Bọn Hắc Y Nhân không nghe tiếng cầu khẩn của bọn họ, thẳng tay đá bọn họ ngã xuống đất, giơ đơn đao lên.
Hai mắt Lôi công tử trắng dã, đũng quần bốc lên mùi tanh tưởi, hai chân run cầm cập. Sắc mặt Vinh công tử như người chết rồi, mặc dù Giang Nam Phi nhìn có đỡ hơn người chết một chút nhưng cũng không khác người sắp tắt thở là bao.
Bọn chúng có nằm mơ cũng không nghĩ rằng chỉ là làm thơ ngắm trăng trên sông Tần Hoài mà bây giờ thành thảm cảnh thế này, bọn chúng chỉvì chút danh tiếng mà lại mang họa sát thân.
Hán Vương nói muốn chém người với vẻ mặt bình thường như khi hỏi thăm sức khỏe nhau, nhưng ánh mắt sắc nhọn như mũi khoan lại chĩa thẳng vào người Thu Trường Phong. Thấy hắn có vẻ lơ là, Hán Vương nhếch mép cười bảo: “Dù có cho bọn chúng vinh hoa phú quý cả đời, chúng cũng không dám tạo phản.”
Thu Trường Phong chỉ "Ah" một tiếng, không nói gì thêm.
Hán Vương lại nói: "Bản Vương căn bản không có chứng cớ nói rõ bọn chúng cấu kết loạn đảng."Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-yen/119892/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.