Sau khi Dương Diệc Nhạc nói ra tên, kinh hãi nhất chính là Trương giáo chủ: "Ai? Đường Sa Sa? Dương Diệc Nhạc, em nhớ không lầm chớ?"
Dương Diệc Nhạc gật đầu: "Vâng ạ, em sẽ không lầm, Trương lão sư, em nhớ rất rõ ràng, lúc đó em rất sợ sệt, không dám đi ra ngoài, liền ở tại chỗ khóc... Sau đó Đường Sa Sa xuất hiện, hỏi em 'Làm sao vậy?', em không muốn để cho cậu ấy lo lắng, liền nói không có chuyện gì. Sau đó cậu ấy giúp em gọi điện thoại, cùng em đợi đến khi mẹ đến đón em, chúng em mới tách ra..."
Trương giáo chủ: "Nghe như vậy, cô ấy cũng suy nghĩ cho em, trong này có phải là có hiểu lầm gì đó?"
Doãn Triệt cười lạnh một tiếng.
Trương giáo chủ nghe thấy được, hỏi: "Doãn Triệt, em có lời muốn nói?"
"Vâng." Doãn Triệt mắt nhìn thẳng, ngẩng đầu lên, "Tưởng Nghiêu."
Hắn ngữ khí nghiêm túc, âm thanh có chút khí thế, làm dịu khung cảnh hiện tại, mọi người cũng nhìn chăm chú nhìn sang, muốn nghe những gì được nói phía sau.
"Cậu đem những lời ngày đó nói với tôi, nói với Thầy Trương một lần."
Tưởng Nghiêu: "Tôi mỗi ngày nói cho cậu tám trăm câu nói, ý của cậu là câu nào?"
Mọi người: "..."
Toàn bộ bị sụp đổ.
Doãn Triệt nghiến răng: " "Liền, là, kia, trời, cậu đã nghe những gì Đường Sa Sa nói ở bên ngoài canteen."
Tưởng Nghiêu cuối cùng cũng nghĩ tới: "À! Cậu nói cái kia a!"
Cậu lập tức hướng Trương giáo chủ thuật lại những gì ngày đó Đường Sa Sa và những người khác nói về Dương Diệc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-y-toi-mot-chut/268964/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.