Buổi chiều cuối hè, cơn buồn ngủ liên tục ập tới.
Doãn Triệt ngồi dưới ánh nắng ấm áp, tầm nhìn của cậu ấy bị che khuất bởi một đốm sáng màu vàng cam, cậu ấy ngủ thiếp đi.
Bỗng nhiên, trước mặt tối sầm lại, tia sáng bị một mảnh bóng tối không biết tên chặn lại.
Cậu nhăn mày, khẽ mở mắt.
"Tỉnh lại đi, nhóc con, có người đến báo danh."
Doãn Triệt tiếp tục mở to mắt, thấy rõ người tới.
"Ở đâu..." Cậu quét một vòng, không thấy những người khác, cậu xoay người trái phải, nhìn về phía sau Tưởng Nghiêu, "Không có ai, Cậu gạt tôi."
Tưởng Nghiêu chống bàn, cười nhìn cậu: "Tôi không phải là người sao?"
Doãn Triệt sững sờ: "Cậu muốn ghi danh?"
"Đúng vậy."
"Cậu biết đây là câu lạc bộ gì không?"
"Biết chứ, đây không phải viết ở đây sao, câu lạc bộ thủ công."
So với các câu lạc bộ khác, gian hàng của câu lạc bộ Doãn Triệt thực sự rất sơ sài, thậm chí tấm bảng hiệu cũng không có, vì vâỵ cậu lấy tờ giấy trắng, dùng bút lông viết ba chữ "Câu lạc bộ Thủ công", trải ở trên bàn dùng ống đựng bút bằng gỗ ống đè lên.
Trên bàn nằm rải rác mấy thứ đồ thủ công nho nhỏ, cơ bản đều là từ giá sách ở ký túc xá Doãn Triệt chuyển tới, miễn cưỡng trang trí bề ngoài.
"Câu lạc bộ này chỉ có duy nhất mình tôi." Doãn Triệt ăn ngay nói thật, "Không tài chính, chính mình bỏ tiền. Không hoạt động, tương đối tẻ nhạt."
"Đó vừa đúng, tôi chỉ muốn tìm một câu lạc bộ như thế này để thừa nước đục thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-y-toi-mot-chut/268957/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.