Tưởng Nghiêu nắm được một thứ mềm mại thì ngẩn ra, lập tức vỡ lẽ: "Xin lỗi cậu xin lỗi cậu, tôi không cố tình đâu."
"Sao thế?" Bạch Ngữ Vi ở đối diện nhìn sang.
"Không cẩn thận chạm vào tay cậu ấy."
Thật ra hắn không chỉ chạm mà còn nắm, nắm rồi cảm thấy mềm quá lại ma xui quỷ khiến sờ nắn thêm.
Bây giờ toi đời thật đây này.
Tưởng Nghiêu chuẩn bị sẵn tâm lý bị đạp bay ghế bất cứ lúc nào, trong đầu nhanh chóng cân nhắc làm sao mới có thể ngăn bạn cùng bàn của mình thượng cẳng chân hạ cẳng tay trong nhà hàng. Cho chép bài tập được không nhỉ? Thôi khỏi, Doãn Triệt không thèm. Hay thầu hết chi phí vật liệu của câu lạc bộ thủ công? Không được, Doãn Triệt đâu thiếu mớ tiền ấy.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng rút ra kết luận: Bị tẩn là cái chắc.
"Muốn đánh bọn mình ra ngoài đánh..."
Doãn Triệt bơ hắn toàn tập, gắp cuộn xà lách thịt nướng trong đĩa lên ăn: "Bớt nói nhảm, tập trung ăn đi."
"?"
Cứ thế cho qua hả?
"Vừa nãy tôi thật sự không để ý, xin lỗi cậu." Để cho chắc ăn, Tưởng Nghiêu xin lỗi lần nữa.
"Biết rồi, lần này tha cho cậu." Doãn Triệt không nhìn hắn mà dòm lom lom nồi lẩu của mình, hờ hững đảo đũa trong nồi: "Nhưng nếu còn lần sau... tôi chặt đứt tay cậu."
Đám Trần Oánh Oánh Dương Diệc Lạc ở bàn bên đều nghe thấy, giật nảy mình.
"Tưởng Nghiêu khổ thật, tự nhiên tôi hơi kính phục cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-y-toi-di-ma/2825263/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.