Hơn bảy giờ sáng Doãn Triệt tự tỉnh giấc, đầu óc váng vất.
Rõ ràng tối qua cậu không uống rượu, sao lại giống như say thế nhỉ.
Cậu đỡ trán ngồi dậy cho tỉnh táo một lúc, sau đó chậm rãi mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn giường đệm. Cậu bỗng nhận ra chăn đắp trên người không phải của mình.
Cậu lại ngẩng đầu, cả căn phòng cũng không phải phòng cậu.
Doãn Triệt lập tức vén chăn xuống giường.
Cậu hơi nôn nóng, đầu suýt va phải lan can giường trên tạo nên tiếng động khá to, đánh thức người đang nhoài lên bàn học ngủ vùi.
"Dậy rồi à..." Giọng Tưởng Nghiêu khàn khàn, mắt nhập nhèm cào tóc mình, chống đầu nhìn cậu: "Ngủ thoải mái không, giường của tôi."
Doãn Triệt xỏ giày mặc áo khoác: "Cứng quá, ngủ không ngon."
Tưởng Nghiêu hoạt động tay chân tê rần, đi đến trước mặt cậu, ngửi không khí.
"Làm gì?" Doãn Triệt lùi lại một bước.
"Tiếc là cậu không ngửi được pheromone." Tưởng Nghiêu biếng nhác nở nụ cười, có chút lưu manh: "Bây giờ khắp người cậu đều là mùi của tôi."
Doãn Triệt túm gối đập lên mặt hắn: "Không hề muốn ngửi."
Tối qua bị từ chối còn gục đầu tiu nghỉu, bây giờ lại bắt đầu tự luyến, khả năng chống chọi đả kích của tên này mạnh thật.
Doãn Triệt thu dọn đồ đạc của mình, khoác cặp lên: "Tôi về đây."
"Đi thong thả." Tưởng Nghiêu xỏ tay trong túi nhìn cậu, ánh mắt hơi quái lạ.
Không thể nói rõ là quái lạ ở đâu, Doãn Triệt chỉ cảm thấy hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-y-toi-di-ma/2825224/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.