Giọng điệu của Tưởng Nghiêu quá ngông, ngông đến nỗi trong phút chốc cậu không biết nói móc từ đâu.
"Sao cậu đến đây?"
"Phản ứng của cậu làm tôi chẳng có cảm giác thành tựu gì cả." Tưởng Nghiêu bỏ mũ bảo hiểm xuống: "Tôi từ Đông Thành đến Tây Thành, đi ba mươi cây số mất một tiếng chỉ để đón năm mới với cậu, cậu không nên bày tỏ 'Ôi! Thân yêu ơi! Em cảm động lắm! Em đang nhớ anh thì anh xuất hiện! Yêu anh chết được!' các kiểu à."
Doãn Triệt: "Cậu thấy khả thi không?"
Tưởng Nghiêu: "Tôi cũng cảm thấy không khả thi."
Doãn Triệt: "Thế cậu còn nói làm khỉ gì."
Tưởng Nghiêu cười: "Muốn giỡn cậu chơi..."
Hắn chưa dứt lời, mu bàn tay buông thõng bên người đã bị chạm vào.
Khẽ khàng, như cào một phát vào tim hắn vậy.
Tưởng Nghiêu ngẩn ngơ.
"Tôi rất cảm động." Đôi mắt đen láy của Doãn Triệt sáng lấp lánh, phản chiếu bóng hình hắn: "Cũng rất nhớ cậu."
Tưởng Nghiêu cầm lòng chẳng đặng, chụp lấy cổ tay cậu.
Phố phường vẫn đông đúc tấp nập, một đoạn đường bị đoàn người sang đường chặn kín, xe chỉ có thể nhích từ từ chờ cảnh sát giao thông phân luồng. Thi thoảng có chủ xe buồn chán liếc về phía lề đường, bắt gặp đôi tình nhân ôm nhau, không nén nổi cảm thán: Tuổi trẻ tốt thật đấy...
Không sợ cái nhìn của người ngoài, trong mắt chỉ có nhau.
Tưởng Nghiêu siết chặt cánh tay.
Doãn Triệt chạy ra vội, bên ngoài áo ngủ khoác áo phao dáng dài dày dặn, ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-y-toi-di-ma/2825217/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.