Đầu Tưởng Nghiêu ong ong, ngơ ngác hoàn toàn.
"Không thể nào... Không phải vẫn còn chất ức chế sao? Chất ức chế có thể hoãn kỳ phát tình cơ mà."
"Vô ích, thứ mà chất ức chế áp chế thật ra là pheromone, hoãn cũng là hoãn pheromone bạo phát. Không có pheromone thì hoãn thế nào?"
Một dự cảm mơ hồ bỗng dâng lên cực kỳ mãnh liệt trong lòng Tưởng Nghiêu, hắn túm cánh tay cậu: "Vậy cậu, bệnh của cậu, cũng thế ư?"
Doãn Triệt không hé răng, đáy mắt chẳng mảy may dao động, hệt như đầm lầy chết.
Khi ánh mắt ấy đã làm Tưởng Nghiêu suy sụp, bấy giờ cậu mới nói: "Không giống."
Trái tim thấp thỏm của hắn nhẹ nhõm hẳn.
"À phải, cậu là beta, không có kỳ phát tình, tôi nghĩ gì không biết..."
"Đúng, cậu nghĩ gì không biết." Doãn Triệt xoay người đi tiếp.
Tà dương kéo dài cái bóng đen sau lưng hai người, mặt đất như nứt ra một vực thẳm sâu hoắm.
Chuyện cái chết đối với lứa tuổi của họ vẫn quá xa vời.
Tuy Tưởng Nghiêu từng dọa người khác những câu kiểu như "đánh chết mày", nhưng thực tế không có một chút khái niệm nào về từ này.
Đến tận bây giờ được biết người mà mình vừa gặp, một người sống sờ sờ, có khả năng chỉ còn lại vài tháng, tâm trí hắn mới bất chợt nảy sinh cảm giác chân thực.
Hóa ra từ này lại cách mình gần tới vậy.
"Chắc chắn có cách chữa mà phải không?" Hắn không cam lòng.
Tưởng Nghiêu không thể nào tin, một thiếu niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-y-toi-di-ma/2825212/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.