Ký túc xá đã qua giờ tắt đèn nhưng vẫn ầm ĩ, có thể là vì thời gian thư giãn hiếm có giúp học sinh lớp 12 được xả hơi, mong muốn dốc bầu tâm sự trỗi dậy.
Tiếng huyên náo vang khắp chốn, trở thành tấm màn che tốt nhất.
Che chắn những âm thanh xấu hổ.
"Chậm thôi..."
Giọng Doãn Triệt không kìm được phát run, hệt như cơ thể cậu vậy.
Tưởng Nghiêu không nghe, đỡ cậu, ngón tay bóp đùi trong của cậu đỏ ửng, tiếp tục thẳng người đâm lút cán, lấp đầy khoang sinh sản non mềm nóng rực của omega.
Trải nghiệm khác hẳn bất cứ lần nào trước đó, hắn như được một cái miệng ngậm mút chặt, thoáng lơi lỏng là sẽ bị hút bắn ra.
Nơi chết người.
Người trong lòng bướng bỉnh cắn môi, mắt rớm nước đỏ hoe như thỏ, chống tay lên ngực hắn bị hắn bế bổng, co rụt lại trong vòng tay hắn, ngón chân cuộn tròn toàn thân run rẩy.
Vừa làm người ta yêu thương, vừa châm dầu vào lửa.
Tưởng Nghiêu không bế cậu lên giường mà đi sang đặt cậu trên bàn học.
Bàn nhỏ không đủ một người nằm, phần dưới eo Doãn Triệt lơ lửng giữa không khí, hai chân bị ép quấn lấy eo alpha.
Tưởng Nghiêu chống trên người cậu: "Hôn tôi."
Doãn Triệt cố gắng gượng dậy hôn hắn khẽ khàng.
"Bé ngoan." Tưởng Nghiêu chậm rãi rút ra rồi đâm mạnh vào.
Doãn Triệt rên rỉ ngã ra bàn, nhíu chặt mày có vẻ rất đau, lắc đầu đẩy hắn.
"Đau à?" Tưởng Nghiêu rút ra cúi đầu nhìn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-y-toi-di-ma/2825121/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.