Thứ sáu, Kiều Uyển Vân tự mình đưa con trai đến sân bay.
Doãn Triệt ngồi ghế sau nói chuyện câu được câu chăng với mẹ, chủ yếu là mẹ cậu dông dài: "Mẹ với bố con đã bàn nhau, ký túc xá của trường vẫn sơ sài quá, bố mẹ định mua một căn gần trường, thuê giúp việc nấu cơm quét dọn làm việc nhà cho con, con chỉ cần tập trung học hành thôi."
Doãn Triệt không biết làm sao: "Mẹ, con không yếu ớt thế đâu, trước học cấp ba ở ký túc xá cũng tốt mà."
"Khác chứ con, mẹ hỏi thăm rồi, cơm căng tin trường con vị khá nặng, nhỡ không ăn quen thì làm sao? Ký túc xá cũng chia phòng ngẫu nhiên, chẳng may ở cùng bạn không thân thiện thì biết làm thế nào?"
"Vậy thì thuê nhà đi ạ, không cần thuê giúp việc, Tưởng Nghiêu sẽ chăm sóc con."
"Mẹ biết thằng bé tốt với con, nhưng khả năng nấu nướng của nó..." Kiều Uyển Vân muốn nói lại thôi.
Doãn Triệt cũng không biết nên tiếp lời ra sao. Sau hôm Tết Tưởng Nghiêu lại đến nhà cậu mấy lần, có một tối hắn hào hứng nói muốn thể hiện, Kiều Uyển Vân và Doãn Quyền Thái đều cảm thấy bất ngờ, thời buổi này alpha biết vào bếp hiếm lắm, trên mặt không nén nổi nụ cười hài lòng, ở yên trong phòng ăn chờ bữa tối bưng lên.
Chuyện sau đó khỏi cần nhắc nữa, như lời Doãn Trạch nói thì là: "Tôi nể mặt anh tôi mới không ói ngay tại chỗ, hiểu?"
Kể cả bố mẹ vợ cũng tỏ vẻ khó nói, Tưởng Nghiêu tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-y-toi-di-ma/2825116/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.