Chương trước
Chương sau
"Nói những điều này không phải để bới móc lịch sử đen của nó. Chú nghe nói đây là lần đầu cháu yêu, cho nên cảm thấy cháu có quyền được biết, nếu không cháu quá thiệt thòi." Tưởng Thiếu Diễm ung dung dựa vai Uông Triết: "Với cả là, thằng nhóc này giống khuyết điểm của chú, giống ưu điểm của chồng chú..."

Uông Triết bỗng nhiên bối rối, mặt đỏ bừng: "Này! À, ừm..."

Tưởng Thiếu Diễm kệ chú ấy, nói tiếp: "Tính tình quá nóng nảy, bụng dạ lại thẳng thắn, còn rất cố chấp. Ngày trước chú thấy nó kiếm người yêu là muốn đánh nó, một tuần thay một người mà yêu đương cái gì? Chắc tên cũng chẳng nhớ."

"Vẫn may nó gặp được cháu, cuối cùng cũng không lơ mơ nữa. Thấy nó rốt cuộc cũng ổn định, dĩ nhiên hai chú rất vui, bàn với nhau quyết định cho cháu biết trước những khuyết điểm này, để cháu chuẩn bị tâm lý. Nếu cháu có thể chấp nhận là tốt nhất, nếu không thể, vậy thì hãy dừng lại đúng lúc, không lỡ dở đời cháu."

Tưởng Thiếu Diễm nói xong bèn hỏi: "Cháu cảm thấy sao hả anh bạn nhỏ?"

Doãn Triệt im lặng giây lát, nhíu nhẹ mày nói: "Vâng, cảm ơn chú. Đúng là cháu không hiểu nhiều về quá khứ của cậu ấy, nhưng mà cháu cảm thấy có một điểm chú nói không đúng..."

Phòng bên cạnh.

Tưởng Nghiêu gọi chăm sóc khách hàng của khách sạn đưa lên một mâm hoa quả. Hắn nằm trên giường, Uông Tiểu Nhu ngồi xếp bằng ở sô pha, lấy dĩa xiên một miếng dứa cho vào miệng, phồng má hỏi: "Sau đó anh Triệt đồng ý hẹn hò với anh ạ?"

"Không, cậu ấy từ chối anh."

"Vì sao?!"

"Bởi vì khi đó anh chưa đủ tốt, EQ IQ đều thấp, không xứng với cậu ấy."

"Sao có thể! Anh, chắc chắn anh đang trêu ngươi em." Uông Tiểu Nhu không chịu thua, quẳng dĩa nhảy từ sô pha lên giường: "Anh nói mau, vì sao anh ấy từ chối... Í, anh xem gì vậy? Làm bánh kem..."

Tưởng Nghiêu vội vàng khóa màn hình, huých khuỷu tay đẩy cô bé: "Hỏi nhiều làm gì, tóm lại nhờ sự cố gắng và lòng chân thành, cuối cùng anh của em đã tán đổ anh Triệt của em. Xong, chuyện đến đây là hết. Em mau tắm rồi khò khò sớm đi."

Uông Tiểu Nhu dẩu môi: "Keo kiệt..." Cô bé xuống giường, cầm quần áo vào phòng tắm một cách không tình nguyện.

Đúng lúc này cửa phòng mở, Doãn Triệt quay về. Tưởng Nghiêu cười gượng với cậu: "Hình như em tôi đến tuổi dậy thì rồi, càng ngày càng không biết lớn nhỏ."

Doãn Triệt nhìn hắn, tới chỗ vali của mình lục tìm một chốc: "Đồ ngủ của tôi đâu?"

"Trong phòng tắm, treo lên cho cậu rồi. Em tôi đang tắm, cậu đợi một lát đi."

"Ừ." Doãn Triệt rót nước tu ừng ực.

Bầu không khí yên tĩnh ba giây.

Rada dò mối nguy trong đầu Tưởng Nghiêu đột ngột phát cảnh bảo, ngồi phắt dậy: "Ba tôi đã kể gì với cậu???"

Cạch! Doãn Triệt đặt cốc không xuống, thuỷ tinh gõ lên mặt bàn gỗ tạo thành tiếng kêu nặng nề, người Tưởng Nghiêu rung theo.

"Không có gì, chỉ một vài chuyện thường ngày với dặn dò thôi." Doãn Triệt ngồi xuống nhìn hai chiếc giường đơn, thình lình hỏi: "Tối nay em cậu ngủ với ai?"

Tưởng Nghiêu tạm gác lại nỗi lo: "Cho nó ngủ một mình một giường, nó lớn rồi, tôi cũng có cậu, không tiện ngủ chung với nó."

"Thế hai đứa mình ngủ một giường?"

"Giường đơn chật lắm, nằm chung khó chịu. Cậu ngủ đi, tôi vừa thấy trong tủ còn một cái chăn, lát nữa trải ra sàn, cũng chỉ nằm một đêm."



"Chẳng thà cậu đặt thêm một phòng, chắc vẫn còn phòng trống."

"Vậy không được, dù tôi ngủ ngoài ban công cũng phải ở chung một phòng với cậu."

Doãn Triệt nghe xong bèn "ừ", cụp mắt không biết đang nghĩ gì.

Tưởng Nghiêu hơi thấp thỏm, không rõ rốt cuộc mình có bị ba ruột hãm hại hay không, dè dặt bê mâm hoa quả sang: "Sao thế... Tâm trạng không tốt hả? Ăn ít hoa quả không?"

Doãn Nhìn nhìn: "Nho."

"Ừ, tôi bóc vỏ cho cậu." Tưởng Nghiêu làm ngay.

Nho của khách sạn là đặc sản địa phương, phơn phớt đỏ không có hạt, vỏ dính chặt rất khó bóc, tay Tưởng Nghiêu lại nổi tiếng không được nước gì, bóc xong chỉ còn lại nửa quả, bề mặt lồi lõm làm người ta chẳng muốn ăn.

Chính hắn cũng không nhìn nổi, đang định tự ăn rồi bóc quả khác thì Doãn Triệt bỗng cúi đầu, ăn quả nho trên tay hắn.

"Ngọt phết."

Tưởng Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, cảnh báo mối nguy trong đầu được giải trừ, đút cho Doãn Triệt hơn chục quả đến nỗi cậu phải nói "không ăn nữa".

Dưới ánh đèn, đôi môi dính nước nho sáng bóng.

Hắn nổi hứng sáp lại, dễ dàng nếm được vị trái cây ngòn ngọt, đang muốn vào sâu thì Doãn Triệt ngả người về sau, môi chỉ có thể chạm lúc gần lúc xa, hôn mà như không phải hôn, không thể tiến thêm một bước.

Tưởng Nghiêu không hiểu ý cậu cậu, dùng ánh mắt hỏi dò: Muốn hôn không?

Bấy giờ phòng tắm vẳng ra giọng Uông Tiểu Nhu: "Anh ơi em tắm xong rồi, hai anh tắm đi ạ!"

"Biết rồi, tắm ngay đây." Tưởng Nghiêu sực nhớ hoàn cảnh hiện giờ, không còn cách nào khác: "Thôi, có em tôi, không tiện... Shhh!"

Bỗng nhiên môi hắn bị cắn mạnh một phát.

Doãn Triệt tỏ vẻ lạnh nhạt như thường, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Tưởng Nghiêu ngẩn ngơ sờ môi.

Sao giống... trút giận thế nhỉ?

Sau khi Uông Tiểu Nhu ra, đôi trẻ chỉ có thể nghiêm chỉnh lần lượt đi tắm. Tưởng Nghiêu trải chăn giữa hai giường, gấp đôi lại một nửa để kê, một nửa để đắp.

"Anh tắt đèn nhé, để đèn ngủ cho hai anh em." Hắn tắt đèn nằm xuống, nói với bóng lưng ở giường bên trái: "Ngủ ngon."

Ngọn đèn ngủ bé nhỏ trơ trọi tỏa ánh sáng mờ nơi đầu giường, Tưởng Nghiêu nghịch điện thoại nửa tiếng, đồng hồ điện tử nhảy đến 00:00 thì hơi buồn ngủ, nhấc tay đặt điện thoại lên tủ, phát ra tiếng động khẽ.

"Đang xem gì đấy?"

Tưởng Nghiêu ngạc nhiên: "Cậu vẫn chưa ngủ?" Uông Tiểu Nhu đã ngủ say như chết, còn nói mớ mấy câu.

Không biết Doãn Triệt trở mình từ khi nào, nằm nghiêng mặt đối mặt nhìn hắn: "Sàn nhà lạnh không?"



"Không lạnh."

"Thật không." Doãn Triệt vén chăn xuống giường, chui tọt vào chăn hắn, hai lồng ngực kề sát nhau: "Ừ, đúng là không lạnh."

Tưởng Nghiêu đơ người, tay nhanh hơn não ôm lấy cậu. Cơ thể cậu bạn trong lòng mềm mại ấm áp, thoang thoảng hương thơm, như đang ôm cây kẹo bông gòn mới ra lò.

Rất muốn cắn ngay một miếng.

Doãn Triệt ôm cổ hắn, nhìn chăm chú, gọi nhỏ: "Anh ơi."

... Đây là cực hình gì vậy.

"Đừng ghẹo tôi." Tưởng Nghiêu cắn răng: "Mặc dù tôi rất muốn, cực kỳ cực kỳ muốn, nhưng đêm nay không được, tôi không thể làm chuyện ấy trước mặt em tôi."

Doãn Triệt: "Thế tay cậu đang làm gì?"

"..." Tưởng Nghiêu lưu luyến bỏ tay ra khỏi quần ngủ của cậu: "Nhất thời không kiềm chế được."

"Thật sự không được?"

"Ừ, không được, ngày mai bọn mình lại..."

Doãn Triệt cúi đầu hôn yết hầu hắn, sau đó ngậm mút nhẹ nhàng chỗ nhô lên ấy.

Đầu óc Tưởng Nghiêu nổ ầm ầm, chưa kịp suy nghĩ đã trở mình đè cậu xuống, bàn tay trong chăn sờ mó làm bậy, kéo áo ngủ của cậu, thở dốc nóng rực: "Đệt... Coi như vừa nãy tôi chưa nói, đêm nay không ngủ nữa, vào phòng tắm không? Thôi, tôi đi đặt phòng khác."

Doãn Triệt nằm im mặc hắn xoa nắn, ngoan chết đi được, bỗng dưng hỏi: "Trước đây cậu bảo chỉ cần tôi nói dừng, cậu sẽ dừng bất cứ khi nào, còn giữ lời không?"

"Tất nhiên." Tưởng Nghiêu mải hôn gò má cậu đắm đuối, cả người nóng như hòn than, hạ lưng cọ cậu: "Nhưng cậu đừng sợ, tôi có chừng mực, không làm cậu đau đâu..."

Khao khát áp chế nhiều ngày, nỗi nhớ ngày ngày đêm đêm sắp...

"Dừng đi."

... Bị một chậu nước lạnh dập tắt.

"...?"

"Tôi bảo dừng đi." Doãn Triệt hờ hững lặp lại, hờ hững đẩy hắn ra ngồi dậy, hờ hững lên giường mình đắp chăn cẩn thận, hệt như vừa nãy chưa có gì xảy ra: "Ngủ ngon."

Tạch, đèn ngủ cũng tắt, căn phòng chìm trong bóng tối đen kịt.

"...???"

***

Tác giả có lời muốn nói:

Bạn Tưởng: Bây giờ tôi không chỉ nghi ngờ mình là đứa con mua một tặng một, mà còn nghi ngờ mình là anh bạn trai nhặt ở thùng rác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.